Tần Minh Huyền hơi luống cuống nhưng khi tầm mắt của cậu bé chạm phải ánh nhìn tán thành của Bạch Cẩm Sương thì lập tức ngoan ngoãn nhận lấy đồ mà Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên cho.
Bạch Cẩm Sương thấy Tần Manh Manh đứng ở một bên, hình như hơi sợ hãi vì có nhiều người như vậy, cô bé cúi thấp đầu, trông rất đáng thương.
Dường như Tần Minh Xuân cũng chú ý tới, bước đến nói chuyện với cô bé.
Bạch Cẩm Sương thấp giọng hỏi Mặc Tu Nhân: "Bông Vải phải xưng hô với...!Tần Minh Xuân thế nào?"
Để không tiết lộ thân phận của Tần Minh Xuân, người nhà họ Tần đặc biệt mở một buổi tiệc tối, muốn nhận anh ta làm con nuôi, tuy nhiên cô, Mặc Tu Nhân và bố mẹ Tần đều biết rõ mối quan hệ giữa Tần Minh Xuân và Mặc Tu Nhân.
Nếu gọi là bác, hiện tại Tần Minh Xuân mới mười chín tuổi, cảm giác rất kỳ cục.
Nếu gọi là chú, suy cho cùng thì linh hồn trong cơ thể
Tần Minh Xuân vốn là của Tần Vô Đoan, anh trai của Mặc
Tu Nhân, cảm giác vai về rất loạn.
Mặc Tu Nhân liếc mắt liền nhận ra sự mất tự nhiên trong lòng của Bạch Cẩm Sương, anh cười một tiếng, nhéo ngón tay của Bạch Cẩm Sương: "Không có ai khác biết được thân phận của anh ấy, cho nên...!cứ gọi chú đi, kỳ quái thì cứ mặc kệ!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Vậy lát nữa anh dạy cho Bông Vải cách xưng hô đi!"
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Được, chuyện này cứ giao cho anh!"
Anh vừa nói, lại không nhịn được mà nhéo ngón tay của Bạch Cẩm Sương một cái nữa.
Bạch Cẩm Sương thấy không có ai chú ý tới động tác nhỏ của hai người bọn họ, vội vàng rút tay ra từ trong tay của Mặc Tu Nhân, thấp giọng cảnh cáo: "Anh đừng có lộn xộn! Có nhiều người nhìn lắm!"
Mặc Tu Nhân không nghịch ngón tay của cô nữa nhưng vẫn nói khẽ: "Không sao, không có ai nhìn thấy đâu!"
Bạch Cẩm Sương mím môi, không nói nên lời.
Cuối cùng, Mặc Tu Nhân vẫn dạy Tần Minh Huyền gọi Tần Minh Xuân là chủ, Tần Minh Xuân cũng thích ứng rất nhanh mà bố mẹ Tần dường như cũng thầm chấp nhận cách xưng hô này, không phản ứng gì.
Buổi chiều ở lại nhà chính của nhà họ Tần chơi thêm một chút, Tần Minh Huyền chơi rất vui vẻ, lần đầu tiên cậu bé được biết là ngoài bà ngoại và mẹ, cậu bé còn có nhiều người thân như vậy.
Cậu bé đưa quà biểu mà mình mang tới cho Mặc Tổ Nhiên và Tần Hạo, Mặc Tổ Nhiên vui vẻ đến mức cười ngoác cả mang tai.
Gần tới lúc ăn cơm, ba bố con nhà họ Tần lên phòng sách để bàn bạc vài chuyện về buổi tiệc ngày mai, dưới sự ra hiệu của Mặc Tổ Nhiên, Tần Hạo còn đưa cả Tần Minh Huyền theo.
Tần Manh Manh vẫn có chút sợ người lạ, ngồi đọc sách một mình trong phòng khách.
Dưới tầng chỉ còn lại Bạch Cẩm Sương và Mặc Tổ
Nhiên.
Mặc Tổ Nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương, biểu cảm hơi phức tạp: "Cẩm Sương...!Trước kia mẹ từng làm ra một ít chuyện ngớ ngẩn, con đừng để ở trong lòng, bây giờ...!Minh Xuân trở lại nhà họ Tần, con với Tu Nhân rất tốt, Bông Vải cũng nhận ông nội bà nội, như thế này...!mẹ đã thỏa mãn rồi! Trước kia là do mẹ hồ đồ, cứ luôn nhằm vào con, hy vọng giờ đây con tha thứ cho mẹ!"
Sau khi Bạch Cẩm Sương khôi phục trí nhớ liền hiểu rõ, năm đó Mặc Tổ Nhiên oán hận nàng cũng là bản chất của con người.
Chỉ có điều, nhìn phản ứng hiện tại của Mặc Tố Nhiên, hẳn là chuyện Tần Minh Xuân khiến cho bà ấy rất biết ơn, không định gây khó khăn nữa!
Cô mím môi, nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, có nói tha thứ cũng phải là con mong mẹ tha lỗi cho con, chuyện năm đó, con rất biết ơn anh Vô Đoan...!Dù là Tần Minh Xuân có xuất hiện hay không thì chuyện ấy vẫn là con nợ nhà họ Tần!"
Mặc Tố Nhiên thấy thái độ này của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt dịu dàng hơn không ít: "Mấy năm nay con tự mình nuôi dưỡng Bông Vải, bây giờ vẫn đồng ý đưa cậu bé trở về nhà họ Tần để nhận tổ quy tông, như vậy là đủ rồi! Con cũng rất khổ cực.
Hơn nữa, năm đó mẹ cũng không tốt, mẹ không ngờ Tổng Thúy Kiều lại không phải con gái của Yến Oanh, nếu như mẹ biết thân phận của con, cho dù để ý một vài chuyện, cũng sẽ giúp mẹ con chăm sóc con.
Nói cho cùng, những chuyện này đều là mẹ làm sai, mẹ đã quá cảm tính, làm việc không cân nhắc đến hậu quả mới khiến hai chúng ta...!
Nói tới đây, Mặc Tổ Nhiên thở dài: "Haiz, thôi, chuyện đã qua rồi thì chúng ta cũng không nhắc đến nữa, xoá bỏ toàn bộ, sau này chúng ta là người một nhà thật tốt, có được không?"
Con người Bạch Cẩm Sương lóe lóe, cô cảm nhận được rất rõ ràng, chuyện Tần Vô Đoan chết đi sống lại đã khiến cho Mặc Tố Nhiên nghĩ thông suốt về những rắc rối tình cảm giữa cô, Mặc Tổ Nhiên và Tần Vô Đoạn