**********
Chương 876: Chỉ trích
Cho nên ngay cả chuyện mà cô ta nghe được từ trang sức đá quý Tư Huyền, Tần Minh Lệ cũng không dám nói ra, sợ là Tân Minh Xuân sẽ đối phó với cô ta.
Hiện tại cô ta thầm nghĩ chỉ muốn có một chút tiền, muốn lấy chút máu của Tần Minh Xuân nhưng mà cũng không muốn cả đời sau phải bồi thường!
Dù sao thì cũng có các trưởng bối khác, cô ta cũng không cần
Tần Minh Xuân hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía của Tần
Quốc Phú: “Nếu đúng thì sao, mà nếu không phải thì sao?”
Tần Quốc Phú cũng chỉ nở nụ cười: “Nếu đúng thì tất nhiên sẽ liên quan đến trưởng bối của nhà họ Tân ở thôn Đại Loan nhà mình, Minh Xuân à, cậu cũng đừng quên là cậu cũng chính là người của nhà họ Tần ở thôn Đại Loan của chúng tôi, cũng không phải là người nhà họ Tân ở thành phố Trà Giang”
Tân Quốc Phú căn bản cũng không nói về khả năng là không đúng, lúc trước vào thời điểm Tần Minh Lệ nói với ông ta thì ông ta còn cảm thấy bản tín bán nghi, nhưng mà khi nhìn thấy thái độ này của Tần Minh Xuân thì ông ta đã hoàn toàn tin tưởng.
Gương mặt của Tần Minh Xuân lạnh lùng: “Vậy thì ông muốn thế nào?”
Tân Quốc Phú nở nụ cười dội trả: “Tôi còn có thể thể nào được nữa, nếu như người ta cảm thấy hợp ý với cậu thì cũng phải công nhận cậu là con trai, chúng tôi cũng chính là các bậc trưởng bối cho nên cũng không thể giữ chân của cậu lại được, nhưng mà.
Nếu như nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang muốn nhận cậu thì có phải là bọn họ cũng rất khó qua được cửa ải của thôn Đại Loan chúng ta hay không, bọn họ cũng không thể vì chúng tôi chỉ là một thôn Đại Loan mà lại dám ngang nhiên cướp đoạt con cháu, chuyện này nói như thế nào thì chúng tôi cũng có lý hơn!”
Tân Quốc Phú mang biểu lộ đường hoàng, nếu như không phải Tân Minh Xuân hiểu rõ con người của ông ta, biết rõ là ông ta chỉ muốn đòi tiền cho nên mới vòng vo quanh co như vậy, suýt nữa thì anh ấy cũng tin! Anh ấy cũng không có tiếp lời nói của Tân Quốc Phú mà chỉ nhìn về phía của Tân Quốc Cường nói: “Bố, bố cũng nghĩ như vậy sao?”
Tần Quốc Cường mở lớn miệng: "Bố...!bố.
Minh Xuân, bố chỉ hỏi con một câu, nếu như con nhận bọn họ làm bố mẹ rồi thì có còn nhận bố với mẹ của con không?”
Gương mặt của Tần Minh Xuân không biểu tình: “Tất nhiên là nhận, chỉ cần mọi người không làm con thất vọng, thì vĩnh viễn chính là bố mẹ ruột của con!”
Tần Quốc Phú nghe xong lời này thì sắc mặt lập tức cảm thấy không ổn, ông ta lập tức dắt cuống họng: “Quốc Cường, cậu đang nói cái gì vậy, có nhận hay không là một chuyện, nhưng mà nhà bọn họ cũng chưa có đến tìm cậu, hỏi một chút về thái độ của cậu cũng là một chuyện khác, cũng sợ là cậu vẫn chưa biết, buổi tối hôm nay bọn họ mở tiệc, nói cho tất cả mọi người biết là Minh Xuân chính là con trai của bọn họ, về sau này khi Minh Xuân đi ra bên ngoài thì còn có ai nói nó là con của cậu nữa? Hiện tại bọn họ văn chưa gặp cậu, vậy mà cậu lại đi tin tưởng những lời này sao, Minh Xuân hiện tại cũng chỉ mới có mười chín tuổi, đứa nhỏ như vậy thì có thể hiểu cái gì, không phải là anh hai nói chuyện khó nghe chuyện này bất kể như thế nào thì con trai của cậu cũng sẽ bị đoạt đi, anh chính là anh hai của cậu thì anh nói những lời này đều là đang suy nghĩ cho cậu, chính mình tự ngâm lại đi!”
Nghe xong những lời Tần Quốc Phú nói thì quả nhiên là sắc mặt của Tân Quốc Cường thay đổi, ông ấy nhíu mày chặt lại.
Tần Minh Xuân nhìn thấy một màn này thì ánh mắt có chút thất vọng.
Lại nói tiếp, Tân Hạo và Mặc Tố Nhiên mới là bố mẹ ruột của anh ấy, chẳng qua là anh ấy có được thần phân Tần Minh Xuân cho nên cũng không muốn làm cho hai vợ chồng Tân Quốc Cường không nơi nương tựa, nhưng không nghĩ rằng có loại người như Tần Quốc Phú này dính vào.
Anh ấy trầm mặt: “Bố, con nói với bố một lần nữa, nếu như bố cứ nghe lời của người khác mà không tin tưởng con thì con sẽ lựa chọn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với bő!"
Tròng mắt của Tần Quốc Phú lập tức trừng ra: “Minh Xuân, lời này của cậu cũng quá đáng lắm, trong lúc cậu hôn mê bố mẹ của cậu đã chiếu cố cậu như thế nào, trong lòng của chính cậu cũng không hiểu rõ sao? Hiện tại cũng có chút danh phận nên không muốn nhận bố mẹ sao? Cậu cũng không sợ bị chỉ trích à?”
Tần Minh Xuân cười lạnh: "Đó cũng là chuyện giữa tôi và bố mẹ của tôi, có liên quan gì đến ông không, ông trái một câu trưởng bối phải một câu trưởng bối, hôm nay tôi cũng muốn nói rõ ràng cho ông biết, có thể làm trưởng bối của tôi cũng chỉ có bố mẹ của tôi mà thôi, ông cũng không có tư cách nói này nói nọ, hôm nay ông đến châm ngòi ly gián nhiều như vậy không phải là vì thấy quan hệ của tôi và nhà họ Tân cho nên muốn đến kiếm một chút lợi ích phải không, ông cho rằng tôi bị