**********
Chương 884: Dễ dàng đắc tội
Giọng điệu Vân Yến cứng rắn nói: “Là do anh ta lừa tớ trước, thái độ của tớ đối với anh ta vậy là tốt lắm rồi! Được rồi, cậu cũng nhanh chóng trở về đi, tớ tìm đại một người nào đó đi nhờ là được rồi!”
Bạch Cẩm Sương có chút không yên tâm: “Tớ gọi điện thoại kêu tài xế nhà họ Tần đưa cậu về đi!” Vân Yến bỗng nhiên ôm lấy mặt: “Không cần đâu, tớ muốn đi một mình một lát, bình tâm lại, Cẩm Sương, cậu có thể nào đừng ở đây nhìn tớ nữa không?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương loé sáng lên, thở dài bất lực: “Vậy được rồi, cậu cẩn thận đó, có vấn đề gì thì cứ gọi điện ngay cho tớ!”
Bạch Cẩm Sương đi rồi, trong lòng Vân Yến còn nén lại một luồng khí, cầm túi xách lên, mang giày cao gót vào, men theo ven đường đi.
Trên đường có mấy chiếc xe chạy ngang qua, cô ấy lại không hề chặn chiếc xe nào lại.
Kết quả, đi được khoảng mười phút, đột nhiên có một chiếc xe Ferrari màu đỏ phanh lại rất đột ngột, dừng lại ngay bên cạnh cô ấy.
Vận Yến cau mày, nhìn đối phương một cái, không thèm để ý đến liền bỏ đi.
Cửa kính của xe được hạ xuống, Đỗ Nghĩa thấy Vân Yến không thèm nhìn đến bản thân thì sắc mặt liền tối lại ngay lập tức.
Lúc trước Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân khiến anh ta lúng túng trong bữa tiệc, vốn dĩ anh ta đã nhịn lại cơn tức này rồi, nhưng mà nghĩ đến Bạch Cẩm Sương có Mặc Tu Nhân bảo vệ, hơn nữa còn là cháu gái bên ngoại của nhà họ Đỗ, người chị họ xa xôi của anh ta, anh ta không dám dễ dàng đắc tội.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ Vân Yến ở bữa tiệc nói chuyện thân thiết với Bạch Cẩm Sương như vậy, chắc là bạn bè rất tốt.
Nếu như không động tới Bạch Cẩm Sương được, vậy thì anh ta động tới bạn của Bạch Cẩm Sương.
Xe của Vân Yến là do anh ta tìm người đến đâm thủng, anh ta đang đợi để nhân cơ hội đó đưa Vân Yến đi một đoạn.
Kết quả, Vân Yến đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, chuyện này khiến sắc mặt của Đỗ Nghĩa rất không tốt, anh ta cố gắng áp phần cảm xúc u tối đó của mình xuống, mỉm cười hạ kính cửa xe xuống, hét lên theo sau lưng Vân Yến: “Hey, người đẹp, cô cũng là người đẹp tham gia bữa tiệc của nhà lúc Tần lúc nãy đúng không, sao lại tự mình đi bộ vậy, tôi đưa cô đi một đoạn này!”
Vận Yến cứ như không nghe thấy lời anh ta nói tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thì cứ lặp đi lặp lại mấy câu mắng chửi Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tuấn Thịnh là do cô ấy chửi đi, nhưng mà khi Sở Tuấn Thịnh thật sự đi rồi thì trong lòng cô ấy lại vô cùng buồn bã, chắc đây chính là cái già mồm mà người ta hay nói!
Cô ấy thật sự không thể ngờ là bản thân mình cũng có ngày hôm nay, cũng sẽ biến thành người cứng mồm cứng miệng như vậy!
Đôi mắt cô ấy đỏ lên, tiếp tục đi về phía trước, Đỗ Nghĩa vẫn còn do dự lái xe theo ngay bên cạnh cô ấy, không ngừng nói với cô ấy: “Người đẹp, cô cũng nên để ý đến tôi một chút đi chứ, cô đi một mình thế này nguy hiểm lắm đó!”
Lúc này Vân Yến mới nhìn anh ta một cái, trên đường quá tối, mặc dù có đèn xe nhưng cô ấy không nhìn rõ mặt của Sở Nghĩa, chỉ lắc lắc đầu: “Không cần đâu, anh đi trước đi!”
Nói xong, cô ấy cũng không thèm để ý đến Đỗ Nghĩa nữa.
Đỗ Nghĩa vẫn nói thêm vài câu với cô ấy, kết quả, Vân
Yến coi anh ta như không khí.
Vốn dĩ Đỗ Nghĩa định sẽ chủ động tiếp cận, câu Vân Yến chơi rồi sau đó đá cô ấy đi.
Kiểu bướng bỉnh giống như anh ta thế này, không báo thù được Bạch Cẩm Sương thì anh ta sẽ nghĩ mọi cách để bào thù những người bên cạnh Bạch Cẩm Sương.
Vì vậy, anh ta quyết định chọn Vân Yến, nhưng lại không ngờ là Vân Yến thật sự coi anh ta như không khí, Đỗ Nghĩa liền tức giận đến bốc khói.
Lúc này những chiếc xe đến tham gia bữa tiệc của nhà họ Tần cơ bản đều đi hết rồi, mặt mũi anh ta tối sầm xuống, nhìn xung quanh con đường lớn tối đen, đột nhiên mở cửa xe bước xuống, mặt mày tức giận không nói lời nào liền bịt miệng Vân Yến, kéo cô ấy lên xe.
Bởi vì anh ta bất ngờ công kích từ phía sau nên Vân Yến căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ có thể vùng vẫy hai chân, kịch liệt phản kháng.
Chỉ có điều, suy cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, lại không có sức lực gì, làm sao có thể là đối thủ của Đỗ Nghĩa được, Đỗ Nghĩa liền kéo cô ấy đi về phía ghế phụ bên này.
Vân Yến vùng vẫy nhưng không thoát ra được, bị kéo thẳng lên xe, Đỗ Nghĩa nhanh chóng lấy khăn tay trước ngực mình xuống, nhét vào trong miệng Vân Yến, sau đó kéo cà vạt xuống buộc chặt chiếc khăn tay trên miệng Vân Yến lại, sợ cô ấy kêu gào lung tung!
Lúc anh ta đang chuẩn bị xé quần áo của Vân Yến xuống, lúc đang trói chặt tay chân Vân Yến lại, đột nhiên nhiền thấy phía trước có một ánh đèn xe chói mắt.
Dù là lần này Đỗ Nghĩa chỉ muốn bắt Vân Yến đi chơi đùa thôi, cũng không muốn bị người khác phát hiện, đợi sau khi chơi xong tự sẽ có người nhà họ Đỗ đến thu dọn mớ hỗn loạn này cho anh ta.
Anh ta nhìn ánh đèn xe, sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng cột tay Vân Yến lại, cũng không quan tâm đến việc cô ấy đá chân loạn xạ mà trực tiếp khởi động xe lên.
Trong khoảng khắc hai chiếc