**********
Chương 887: Không thể quản nổi
Nhìn thấy cả nhà Tần Quốc Phủ rời khỏi, hai người Bạch Cẩm Sương Và Mặc Tu Nhân đi trở về.
Bạch Cẩm Sương nhớ lại cuộc nói chuyện lúc nãy trên bữa tiếc với Thẩm Đinh Nhiên, không nhịn nổi nên hỏi Mặc Tu Nhân: "Anh có biết chuyện Thẩm Đinh Nhiên và Sở Hạnh Từ sắp đính hôn rồi không?"
Mặc Tu Nhiên ngơ người ra một lúc, thành thật nói: “Biết
Bỗng nhiên Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu qua nhìn Mặc Tu Nhân, đồng tử hơi co lại: “Anh biết hả?”
Mặc Tu Nhiên nắm chặt lấy tay Bạch Cẩm Sương: “Lúc trước...!Sở Hạnh Từ có nói qua với anh!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có hơi buồn bã: “Bắt đầu từ lúc nào mà quan hệ của anh với Sở Hạnh Từ lại tốt như vậy rồi?”
Mặc Tu Nhân im lặng mấy giây, lên tiếng nói: “Không phải là có quan hệ tốt, anh ta vốn dĩ không muốn đắc tội với anh, lúc trước anh ta báo thù sai người rồi nên mới xin lỗi anh, hơn nữa.” “Hơn nữa cái gì?” Bạch Cẩm Sương nhìn thấy vẻ mặt có hơi khó xử đó của anh, cố chấp truy hỏi.
Mặc Tu Nhân dừng lại, xoay người qua đối mặt trực tiếp với Bạch Cẩm Sương, không nhịn được lại chạm vào má của cô: "Anh cũng không muốn lừa em, hơn nữa, Sở Hạnh Từ cũng làm lại một vài bồi thường tương ứng cho anh, anh ta đem chuyện về phòng nghiên cứu dưới lòng đất của Lục Thành Ngôn nói với anh, để anh đi huỷ hết những món đồ ở nơi đó, anh ta chỉ có một yêu cầu, đó là giữ lại tính mạng cho Lục Thành Ngôn, còn có anh ta nói, anh ta sẽ bảo cho anh biết trước việc cổ phiếu của Tập đoàn Thẩm thị rớt giá, để anh bản thảo cổ phiếu trong tay trước!”
Nói thật thì đây là bồi thường của Sở Hạnh Từ, Mặc Tu Nhân cũng chấp nhận rồi, anh còn đồng ý sẽ giúp Sở Hạnh Từ che giấu chuyện của nhà họ Lục và nhà họ Thẩm năm đó, bởi vì đó là thoả hiệp có qua có lại giữa hai người, vì vậy nên Mặc Tu Nhân cũng không còn tiếp tục gây rắc rối cho Sở Hạnh Từ nữa.
Nhưng mà, khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy những lời này thì trong lòng lại nguội lạnh đi một nửa: “Vì vậy...!Sở Hạnh Từ đính hôn với Thẩm Đinh Nhiên, cũng là một trong những khâu bảo thù nhà họ Thẩm hả?”
Bàn tay Mặc Tu Nhân từ từ lấy xuống khỏi mặt Bạch Cẩm Sương: “Anh nói là không phải, em tin không?”
Bạch Cẩm Sương cúi đầu, không nói gì, nhưng luồng khí lạnh phát ra xung quanh cô cũng đủ khiến Mặc Tu Nhân hiểu được, tâm trạng của cô rất tồi tệ.
Mặc Tu Nhân trầm lặng một lúc, rồi lên tiếng hỏi: “Em muốn lo chuyện này hả?”
Bạch Cẩm Sương không có trả lời, hỏi ngược lại: “Em muốn biết, Sở Hạnh Từ là muốn khiến nhà họ Thẩm phá sản hay sao?”
Mặc Tu Nhân nắm lấy tay Bạch Cẩm Sương, siết chặt một chút, gật đầu: "Có lẽ là vậy, với tính cách của Sở Hạnh Từ, trên một phương diện nào đó mà nói, thật sự là có chứt giống anh, những chuyện gây ông đập lưng ông thể này thi anh ta có thể làm ra được, năm đó, Thẩm Diệp Bách nhận được sự tin tưởng của bố Sở Hạnh Từ, dùng tiên cứu mạng của gia đình bọn họ để hại nhà họ Lục năm đó phá sản, hai vợ chồng nhà họ Lục đều chết hết, chuyện này.
Sở Hạnh Từ không thể bỏ qua được đâu!”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy nụ cười của bản thân có hơi khó coi: “Vì vậy...!Sở Hạnh Từ muốn nhận được sự tin tưởng của Thẩm Diệp Bách, cưới con gái ông ta, sau đó lại khiến cho công ty của ông ta phá sản hả? Nhưng mà, Thẩm Đinh Nhiên là vô tội mà, tại sao anh ta lại làm như vậy?”
Mặc Tu Nhân ngầm thừa nhận lời nói của Bạch Cẩm Sương, về việc của Thẩm Đinh Nhiên, anh cũng không cách nào đánh giá được, hoặc có lẽ là yêu càng sâu thì hận cũng sẽ càng sâu vậy.
Anh nhìn thấy dáng vẻ Bạch Cẩm Sương có hơi buồn bã, anh có chút đau lòng: “Em muốn giúp Thẩm Đinh Nhiên hả?"
Bạch Cẩm Sương buồn bã nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh muốn em giả vờ như không biết chuyện gì, cứ trơ mắt nhìn Thẩm Đinh Nhiên bị tổn thương như vậy sao?”
Mặc Tu Nhân thở dài: “Nếu như em nói ra, Thẩm Diệp Bách sẽ không tha cho Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn đầu, hai người họ nhất định sẽ phải chết!”
Bạch Cẩm Sương đơ cả người, trong chốc lát hiểu được ý của Mặc Tu Nhân.
Mối thù không đội trời chung của nhà họ Thẩm và nhà họ Lục, chỉ có thể là mi chết ta sống, Thẩm Diệp Bách làm điều sai trai, bây giờ lại giả dối để được bình yên, nhưng mà anh em nhà họ Lục lại không hề bằng lòng.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cầm Sương càng buồn rầu hơn nữa, đưa tay ra ôm cô vào lòng, có hơi đau lòng: “Anh biết là em lo lắng cho Thẩm Đinh Nhiên, nhưng mà Thẩm Diệp Bách làm chuyện sai trái thì phải chịu sự trừng phạt, không phải sao? Hơn nữa, nhiều việc như vậy, em cũng không lo hết được đầu, chúng ta chỉ là người ngoài, huống hồ, anh cảm thấy có lẽ là Sở Hạnh Từ sẽ không đối phó với Thẩm Định Nhiên đâu!”
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên