**********
Chương 890: Ngồi không mặc kệ
Đô Thanh Vy thấy bố mình không nói nữa nên trong lòng sốt ruột.
Đúng vậy, Đỗ Khang và Hà Yến là bố mẹ ruột của Đỗ Thanh Vy, chỉ có điều năm đó Đồ Khang yêu thương Đỗ Yến Oanh.
Biết Đỗ Yến Oanh không thể chấp nhận một người em gái cùng cha khác mẹ như Đỗ Thanh Vy nên chỉ để bà ta ở lại trong nhà, coi như một người em họ xa của Đồ Yến Oanh.
Chỉ có điều lúc Đỗ Yến Oanh vẫn còn ở thành phố Trà Giang, Đỗ Khang lúc nào cũng thiên vị Đỗ Yến Oanh hơn, dù sao đây cũng là đứa con gái đầu tiên của ông, ông thương từ khi bé cho tới lớn.
Chỉ đáng tiếc về sau Đỗ Yến Oanh có mâu thuẫn với Tổng Đình Nguyên cuối cùng dứt khoát bỏ đi, làm tổn thương tới trái tim của Đỗ Khang.
Nhưng sau khi Đỗ Thanh Vy về nước, lại đem về cho Đỗ Khang một đứa cháu ngoại.
Qua bao nhiêu năm tình cảm cũng trở nên thiên vị hơn.
Người ngoài lại cho rằng Đỗ Khang dở hơi, lại thương yêu đứa con trai của người cháu gái ở xa như viên ngọc trong tay mình mà lại hoàn toàn không biết Đỗ Nghĩa chính là cháu ngoại ruột của ông.
Nhưng cho dù người khác có biết hay không biết thì sản nghiệp của nhà họ Đỗ ông cũng định giao lại cho Đỗ
Nghĩa Lần này Đỗ Nghĩa xảy ra chuyện, đương nhiên là ông không thể ngồi không, không quan tâm được.
Đô Thanh Vy thấy bố mình không nói gì nên quyết định tự mình lên tiếng: "Cẩm Sương, mấy năm trước chúng ta đã từng gặp nhau ở nước ngoài, không biết cô còn ẩn tượng không?”
Bạch Cẩm Sương cười cười.
"Đương nhiên là có, dù sao...!năm đó bố ruột tôi nhận nhầm con, bà nhìn thấy bố con chúng tôi gặp gỡ mà không nhận ra nhau, lúc đó bà ngồi xem kịch rất vui cơ mà.
Ấn tượng sâu sắc như vậy tôi làm sao có thể quên được?
Chuyện mà Bạch Cẩm Sương có khúc mắc lớn nhất với Tổng Đình Nguyên e rằng chính là năm đó ông đối xử với Tổng Thúy Kiều như con gái ruột ngay trước mặt cô.
Đỗ Thanh Vy nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói như vậy hai mắt tối đi vài phần: “Chuyện quá khứ là tôi không phải.
Nhưng...!Đỗ Nghĩa dù sao cũng là em họ của cô, cô cũng nên giúp nó một chút chứ.
Bởi vì hiện giờ Sở Tuấn Thịnh và nhà họ Vân cùng gây áp lực muốn Đỗ Nghĩa ngồi tù, nhà họ Đỗ làm sao có thể là đối phủ của liên minh hai nhà họ Sở và họ Vân.
Mấy người bọn họ nghe nói tình hình từ đầu đến cuối lại biết được mối quan hệ của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nên mới không biết xấu hổ mà tìm tới đây.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu này, cô trả lời thản nhiên như không: “Đỗ Nghĩa Tống Nghĩa cái gì, tôi không quen biết "
Mặt Đỗ Thanh Vy đanh lại: “Bạch Cẩm Sương, cô làm người cũng không thể táng tận lương tâm tới mức như vậy.
Nó là em họ của cô, cô còn muốn mở to mắt nhìn nó ngồi tù sao?”
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương vô tội, tâm trạng không hệ dao động: Chuyện này có liên quan tới tôi sao?”
Đỗ Thanh Vy suýt nữa tức điên: "Bạch Cẩm Sương, cô thật sự không niệm tình thân sao?”
Bây giờ ngoài chuyện dùng lá bài người thân, bà ta thật sự không còn cách nào khác để cầu xin Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương cười khinh bỉ một tiếng: "Tình thân, bà Đỗ, bà có cần tôi nói rõ hơn không? Từ trước tới giờ tôi hoàn toàn không biết mình còn một đứa em họ.
Bà nói câu này...!chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?”
Đỗ Thanh Vy cố kiềm chế cơn giận, sắc mặt bà ta đã vô cùng khó coi: "Đúng vậy, đúng là cô không biết Đỗ Nghĩa là em trai của mình, cô cũng có thể cảm thấy chuyện này rất buồn cười nhưng cô không thể phủ nhận những chuyện này là sự thật.”
Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Thanh Vy: “Là sự thật thì làm sao?”
Thái độ của Đỗ Thanh Vy cứng rắn thêm mấy phần: “Nếu chuyện Đỗ Nghĩa là em trai của cô là sự thật thì cô phải giúp đỡ nó.
Hơn nữa tôi cũng đã nghe nói chuyện tối qua rồi, rõ ràng mọi chuyện bắt nguồn từ phía cô, nếu không phải hành động của cô không đúng mực, làm sao có thể khiến Đỗ Nghĩa hiểu lầm, cuối cùng dẫn đến sự xảy ra của một loạt các hành động về sau?”
Nghe những lời nói không biết xấu hổ của Đỗ Thanh Vy, Bạch Cẩm Sương giận hóa hóa cười: “Sao nào? Theo ý bà thì những hành động của anh ta ở bữa tiệc tối qua là rất nên ủng hộ đúng không?”
Khuôn mặt Đỗ Thanh Vy sa sầm: "Bạch Cẩm Sương, cô đừng có mà chuyện nọ xọ sang chuyện kia, rốt cuộc là cô có giúp hay không? Bạch Cẩm Sương bình tĩnh đứng dậy, khuôn mặt không chút biểu cảm: "Không giúp, các vị đi thong thả, không tiến.
Bạch Cẩm Sương nói xong quay người bỏ