**********
Chương 895: Bàn luận về vấn đề
Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng mở miệng rồi, âm thanh lạnh lùng, giống như không có cảm xúc gì: "Bà ta có thể so với em sao?"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, mặc dù chó chút sợ Mặc Tu Nhân giận, nhưng vẫn không nhịn được bật cười: "Bà ta cũng là người, làm sao không thể so sánh với em chứ!"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn cô: "Ở trong lòng anh, không ai quý giá hơn em! Còn nữa...!Bạch Cẩm Sương, nhẫn nại của anh có giới hạn, những lời này, hôm nay anh chỉ nói một lần, sau này....!bị thương không được giấu anh, không được vì người khác lại bị thương, em hiểu chưa?"
Sự bá đạo của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương vẫn luôn biết, nhưng mà, tình hình lúc đó Mặc Tu Nhân nghe xong, còn nói như vậy, Bạch Cẩm Sương liền không có cách nào tán thành.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân: "Em không hiểu, em đã nói rồi, em chỉ bị Đỗ Thanh Vy đánh một chút, anh lại lôi cái gì mà không được vì người khác mà bị thương chứ!"
Bạch Cẩm Sương sợ Mặc Tu Nhân tức giận, vốn dĩ không nói, cô vì sợ Đỗ Yến Oanh bị đánh trúng, cho nên mới không né.
Nhưng mà, bây giờ nghe được Mặc Tu Nhân nói như vậy, cô vẫn là có chút tức giận.
Đồng tử Mặc Tu Nhân có chút co lại, giọng điệu cũng nặng nề hơn: "Bạch Cẩm Sương, em thật sự xem anh là đồ ngốc sao? Khoảng cách từ sô pha phòng khách đến cửa, em trốn không thoát được? Em cảm thấy anh không biết bản lĩnh hiện tại của em à?"
Tuy rằng Bạch Cẩm Sương chưa nói, Mặc Tu Nhân vẫn là đoán ra được, Đỗ Yến Oanh nhất định ở phía sau, cho nên, Bạch Cẩm Sương mới không né tránh.
Bạch Cẩm Sương bị nhìn thấu rồi, có chút thẹn quá hóa giận: "Em cũng không phải cố tình lừa anh, em chỉ hy vọng vấn đề này không làm lớn! Chẳng lẽ anh để em né ra, để mẹ em bị đánh trúng một cái sao? Em nói cho anh biết, Mặc Tu Nhân, em làm không được!"
Đáy mắt Mặc Tu Nhân dâng lên lửa giận, trực tiếp cầm lấy tay của Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc em có hiểu được ý của anh không, anh không hy vọng em vì người khác mà bị thương, lần này là dì Đỗ, anh cũng không nói, nhưng mà, sau này, đổi lại là một người bạn quan trọng thì sao? Không phải là em còn muốn nói, đối phương là bạn bè các loại của em, anh không muốn nghe những cái cớ này, cũng không muốn nhìn thấy em bị thương, chẳng lẽ em còn chưa hiểu sao? Hơn nữa, em vừa mở miệng ở gạt anh, vậy hiện tại chúng ta dùng điện thoại tình nhân là cái gì?”
Cả người Mặc Tu Nhân tản ra hơi thở lo lắng.
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương có chút đỏ, nhưng mà, vẻ mặt của cô vẫn rất cố chấp như cũ: "Em hiểu được chứ, em cũng biết, di động mà chúng ta dùng, là vì để giảm bớt che giấu của nhau, nhưng mà...!chuyện buổi chiều hôm nay, em cảm thấy chuyện này cũng không quá quan trọng, hơn nữa....!ngay lúc đó em thật sự không có cách nào né tránh!"
Bạch Cẩm Sương quả thật cũng cảm thấy có chút chột dạ, nhưng mà, nghĩ đến Mặc Tu Nhân để cho cô mặc kệ sống chết của Đỗ Yến Oanh, cô liền khó có thể chấp nhận!
Đương nhiên, cô cũng biết, người khác mà Mặc Tu Nhân nói, cũng không phải chỉ là Đỗ Yến Oanh, là muốn để cô sau này, nhớ kỹ kiểu tình huống này.
Nhưng mà, cô vẫn cố chấp muốn tranh luận vấn đề này,nói tình huống buổi chiều hôm nay.
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, anh khẽ siết chặt tay cô: "Bạch Cẩm Sương! Em đừng chọc anh tức giận, em cũng biết, từ trước đến nay anh thà tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không đồng ý để em bị thương, nếu buổi chiều hôm nay anh ở đó, anh nhất định sẽ thay em chắn cái đó, có thể em rất hiếu thảo, không muốn dì Đỗ bị thương, nhưng mà, anh không thể chấp nhận người bị thương kia là em! Hơn nữa...!Loại chuyện này, em lại có thể gạt anh!"
Mặc Tu Nhân nói xong, sâu sắc nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, màu đen sâu thẳm trong đáy mắt dày đặc không thay đổi, trực tiếp buông tay của cô ra, xoay người đi lên lầu.
Một mình Bạch Cẩm Sương đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
Thời điểm cô tan tầm buổi chiều, gấp rút muốn gặp Mặc Tu Nhân, nhưng mà, cô không ngờ, cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau như vậy sau