**********
Chương 948: Mang thai mười tháng
Bạch Cẩm Sương gắp thêm đồ ăn cho Bông Vải, Tần Minh Huyền lên tiếng hỏi cô: “Mẹ, trong sách nói em bé sẽ được mang thai trong vòng mười tháng, sau mười tháng là em trai và em gái ra đời sao?”
Bạch Cẩm Sương cười: “Bây giờ còn chưa biết là em trai hay là em gái đầu, hơn nữa...cũng không phải mười háng, hôm nay mẹ mới phát hiện Bông Vải có em, em con đã xuất hiện được một tháng, chờ chín tháng nữa là Bông Vải là có thể nhìn thấy em!”
Về cặp song sinh, lúc này Bạch Cẩm Sương tạm thời cũng không nói nhiều với Bông Vải, dù cho là em trai hay em gái, Bạch Cẩm Sương cũng không để ý, cô chỉ hy vọng Tần Minh Huyền vui vẻ, con cô có thể được sinh ra bình an Vô sự.
Ăn cơm xong, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nhìn Tần Minh Huyền ngủ rồi hai người mới trở về phòng.
Lúc về phòng, Mặc Tu Nhân liền hỏi Bạch Cẩm Sương: “Em nói với Bông Vải chuyện này..
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười cười, nhìn Mặc Tu Nhân: “Sao vậy? Anh nghĩ gì vậy?” Mặc Tu Nhân nhìn cô, cẩn thận vươn tay ôm eo cô, đẩy người dựa vào tường, giọng nói rầu rĩ: “Nếu Bông Vải thật sự không thích có em, có phải là em...sẽ thật sự không cần hai đứa nhỏ này nữa sao?”
Mặc Tu Nhân có thể hiểu được suy nghĩ của Bạch
Cẩm Sương, nhưng khi nghĩ đến việc cô có thể từ bỏ hai sinh mạng bé nhỏ này, tim anh đau như kim đâm.
Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng sau khi dỗ đứa nhỏ còn phải dỗ người lớn, cô cảm thấy dở khóc dở cười: “Em hiểu Bông Vải, thằng bé không phải một đứa trẻ ích kỷ, cho dù có buồn cũng không bao giờ gạt bỏ việc có em!” “Vậy lúc dưới lầu em nói những lời đó...!Mặc Tu Nhân nhíu mày nhìn Bạch Cẩm Sương, chờ đợi một đáp án.
Bạch Cẩm Sương thở dài: “Em chỉ không muốn lừa Bông Vải, muốn nói cho thằng bé biết sớm, anh không cảm thấy...nếu Bông Vải biết chuyện này càng trễ, càng không công bằng với thằng bé sao? Thật ra là, Mặc Tu Nhân, nói ra anh cũng đừng tức giận, nếu Bông Vải...thật sự không thích có em, em sẽ không sinh!”
Mặt Mặc Tu Nhân biến sắc.
Bạch Cẩm không kìm được mà vươn tay ra, cố gắng xoa trán anh: “Em có thể hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng...anh có bao giờ nghĩ rằng, Bông Vải từ nhỏ đã có sức khoẻ kém không, nó nhạy cảm hơn nhiều đứa trẻ khác, nếu thật sự chúng ta sinh em cho thằng bé, nhất định phải quan tâm thắng bé nhiều hơn, những đứa trẻ bình thường luôn có sự ghen tị với em...Huống hồ là Bông Vải từ nhỏ đã mẫn cảm, quá trình trưởng thành của tháng bé khác với những đứa trẻ khác, chúng ta lại càng phải quan tâm.
Anh có nghĩ tới thắng bé không, nếu anh là Bông Vải, bản thân bị hen suyễn, bố mẹ đột nhiên muốn sinh đứa thứ hai, anh có thể không cảm thấy là bởi vì sức khỏe của bản thân không tốt, liên lụy đến người nhà, cho nên.
Bố mẹ mới sinh đứa thứ hai, muốn có một đứa con khỏe mạnh không?”
Mặc Tu Nhân trở nên trầm ngâm: “Anh không có ý đó!”
Bạch Cẩm Sương bất lực nhìn anh: “Em biết anh không có ý đó, anh chỉ vui vì sự xuất hiện của hai sinh mạng nhỏ bé này, nhưng...!anh có bao giờ nghĩ, dựa theo những gì Bông Vải đã trải qua trong cuộc sống, thằng bé sẽ nghĩ như vậy, hoàn toàn là chuyện bình thường!” Nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân trở nên im lặng.
Anh nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, một lát sau, một giọng nói rất trầm vang lên: “Cẩm Sương...Là anh sai, anh suy nghĩ không đủ chu toàn, nếu thật sự bởi vì này hai đứa nhỏ, làm Bông Vải cả ngày buồn bã, anh cũng sẽ không vui vě!"
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng hiểu ra, cô đưa tay ôm lấy anh: “Vậy nên, sáng mai hãy nói với Bông Vải về chuyện này, sau đó, cần phải thể hiện thái độ của chúng ta, cho dù đứa trẻ sau này sinh ra rồi, lúc đó đứa nhỏ chưa biết gì, mà lại là lúc Bông Vải nhạy cảm nhất, suy nghĩ nhiều nhất, lúc đó chúng ta lại càng quan tâm đến suy nghĩ của thằng bé hơn.
Chờ đến khi thằng bé lớn lên một chút, biết chúng ta yêu thằng bé như thế nào, thằng