Bạch Cẩm Sương: "..." 11
Mặc Tu Nhân, anh giỏi thật đấy, anh học cái ống eo này từ ai vậy?
Mặc Tu Nhân bĩu môi: "Sao nào? Em còn chưa muốn rời đi, còn muốn làm thêm nữa sao?"
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, lập tức bối rối lui về phía sau, đỏ mặt nhìn Mặc Tu Nhân: "Nằm mơ đi!" Mặc Tu Nhân không thể nhịn được cười thành tiếng, và nhìn Bạch Cẩm Sương đi đến cửa của nhà hàng.
Khi Bạch Cẩm Sương đến cửa của nhà hàng, cô thấy rằng Vân Yến đã đến.
.
Bạn đang đọc truyện tại { T RЦмtrцуen.
ME }
Thực ra, Bạch Cẩm Sương không có phản ứng gì nhiều với hành vi bá đạo này của Mặc Tu Nhân, dù sao thì khi nghĩ đến buổi xem mắt của Vân Yến, cô ấy nếu để ý quá thì cũng không dễ chịu gì lắm.
Vì vậy, chỉ cần che mặt lại, ngay cả khi người khác nhìn vào cô ấy, điều đó có nghĩa là xem như cô ấy ăn mặc độc đảo, đặc biệt là được.
Bạch Cẩm Sương thì nghĩ thoáng được, Vẫn Yến nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, không khỏi mở miệng hỏi: "Cô đây là?"
Bạch Cẩm Sương nhìn cậu ta, cong môi, cố ý nói: "Tổng giám đốc Mặc của các cậu sợ tớ ra ngoài dụ dỗ đàn ông!"
Vẫn Yến không khỏi than thở: "Cậu đây là lời chê trách mang tính khoe ân ái đó, cậu có biết không?" Bạch Cẩm Sương cười khúc khích: "Thì tớ đang khoe ân ái mà!"
Vân Yến: "…"
Chà, cô không nên mở lời mà!
Vân Yến và Bạch Cẩm Sương đi vào nhà hàng, Bạch Cẩm Sương trực tiếp tìm bàn cùng dãy với Vân Yến, ngồi như vậy, vừa hay là vị trí sau lưng của Vân Yến.
Trước khi đối tượng xem mắt của Vân Yến đến, Bạch Cẩm Sương và Vân Yến ngồi trên ghế sofa và nói chuyện.
Bạch Cẩm Sương nói: "Tớ ngồi đây.
Tớ có thể nghe thấy hai người nói chuyện.
Nếu có bất kỳ câu hỏi nào sau đó, cậu có thể nhắn cho tớ bất cứ lúc nào!"
Vân Yến gật đầu: "Tớ biết, thật ra...!nói thật, tớ không sợ đối tượng xem mắt, cũng không sợ nhìn người chuẩn hay không, để cậu đi kiểm tra cùng tớ, tớ "
Bạch Cẩm Sương đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta từ rất lâu rồi: "Cậu chỉ là không muốn tới, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương với người đó, chỉ muốn có người đi cùng, đúng không?"
Vân Yến có chút ngượng ngùng: "Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?"
Bạch Cẩm Sương khẽ khịt mũi: "Ngày hôm đó cậu nói đã nhìn ra rồi!" với
Vẫn Yến càng cảm thấy xấu hổ khi nghe điều này!
Bạch Cẩm Sương lúc này đột nhiên nói: "Là người cầm hoa hồng đúng không?"
Vân Yến sửng sốt, đột ngột quay đầu lại, nói nhanh: "Đến rồi, nói sau đi!"
Vân Yến nói xong, xoay người ngồi thẳng lưng.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn người đàn ông vừa rồi, anh ta trông khá tốt, không xấu, cũng không ưa nhìn, nhưng với một bông hồng trên tay, trông anh ta có chút ngốc nghếch không thể giải thích được.
Bạch Cẩm Sương dựa vào sô pha, cầm ly nước trong tay, nghiêng tai, lắng nghe động tĩnh của Vân Yến khi uống nước.
Người đàn ông đã đi tới, anh ta do dự mà nhìn Vân Yến: "Cô là…cô là Vân Yến!"
Vân Yến gật đầu: "Vâng, là tôi, anh là Lý Ngọc Cương?" Lý Ngọc Cương lập tức gật đầu: "Đúng, là tôi.
Xem ra tôi đến muộn.
Tôi thực sự rất xấu hổ.
Hôm nay bị tắc đường!"
Vân Yến cười: "Không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi!"
Lý Ngọc Cương ngồi xuống, đặt bông hồng trong tay vào ly thủy tinh trước mặt, cười nhìn Vân Yến: "Cô Vân, tôi đặc biệt mua bỏ hoa hồng này cho cô!"
Vân Yến cười miễn cưỡng: "Thật sao? Chỉ là...đó là cái ly uống nước!"
Lý Ngọc Cương lắc đầu: "Không sao, nó có đựng được bông hồng mà tôi tặng cho cô Vân, là vinh hạnh của nó!"
Vân Yến: "..."
Cô đột nhiên muốn rời đi, phải làm sao đây?
Bạch Cẩm Sương sớm không nhịn được cười, nhưng bởi vì ở bên cạnh cô ấy, cô không thể cười thành tiếng, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Mặc dù Vân Yến muốn rời đi, nhưng cô ấy không thể làm được khi nghĩ rằng điều này là do dì của em họ của cha của chị họ của em họ của anh họ giới thiệu.
Cô ấy giật giật khóe miệng: "Vậy cảm ơn anh Lý!"
Lý Ngọc Cương cười nói: "Không cần cảm ơn, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Trước khi tôi đến, tôi đã xem một bức ảnh của cô Vân.
Thành thật mà nói, diện mạo của cô Vân...tôi rất hài lòng, thật đấy, cô rất xinh đẹp!"
Vân Yến cười ngượng: "Cảm ơn!"
Lý Ngọc Cương cười lắc đầu: "Đừng cám ơn tôi, đây là tôi đang khẳng định vẻ đẹp của