Luật sư Ngụy trước đây cũng thẳng mấy vụ án ly hôn, sau đó cục diện toàn bộ thay đổi, cơ bản toàn nhận những vụ án kinh tế tài chính.
Thế nhưng, tình hình của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương như thế, anh ta vẫn là lần đầu gặp, một người nhất định phải cho vợ tiền, nhưng vợ lại kiên quyết không nhận!
Hơn nữa, cả hai người đều rất thật lòng, cũng không phải là loại người trong lòng nghĩ một kiểu, ngoài miệng làm kiểu khác, nói thật, anh ta còn rất ngưỡng mộ nữa! Khả năng, người tỉnh táo cũng rất ngưỡng mộ tình cảm thuần túy này!
Triệu Văn Vương nghe thấy lời của luật sư Ngụy, không nhịn được cười: "Anh đến công ty mới hơn 3 năm, anh không hiểu, giữa tổng giám đốc Mặc và cô Bạch, trải qua quá nhiều chuyện rồi, so với người bên ngoài, không giống nhau!"
Cụ thể không giống nhau như thế nào, Triệu Văn Vương cũng không nói lên được.
Chỉ có điều, anh ta có thể cảm nhận được, tổng giám đốc Mặc đem tính mạng cho cô Bạch, cũng có thể nói là không oán không hận!
Luật sư Ngụy ho một tiếng: "Tôi đoán, tôi cả đời này tôi không gặp được người không coi trọng những vật ngoài như này, chỉ muốn ở bên tôi!"
Triệu Văn Vương nhìn anh ta: "Hết cách rồi, ai bảo luật sư các anh sống quá bình tĩnh chứ! Nói không chừng, người ta còn chân thành muốn ở bên anh, anh lại cứ bắt người ta ký thỏa thuận tiền hôn nhân, ký thẩm định tài sản trước khi kết hôn!"
Luật sư Ngụy bị anh ta cười chê: "Hừ, tôi là người không có tình như vậy sao?"
Triệu Văn Vương cười cong môi lên: "Anh có phải là người có tình hay không, tôi không biết nhưng tôi thấy phần lớn luật sư đều là người vô tình lãnh đạm, nếu không thì người bình thường khó có thể duy trì lý trí, rất dễ xử lý mọi chuyện theo cảm tính!"
Nghe nói như thế, luật sư Ngụy cũng không phản bác.
Triệu Văn Vương nhấn tắt tàn thuốc, ném thuốc vào thùng rác, nói với luật sư Ngụy: "Mau vứt thuốc đi, đoán không chừng tổng giám đốc Mặc sắp đến rồi.
Chúng ta đi vào thôi, tổng giám đốc Mặc đang cai thuốc, đợi lát nữa ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc, cẩn thận bị sa thải đấy!"
Luật sư Ngụy đúng là nghe theo Triệu Văn Vương, nhấn tắt tàn thuốc đi, còn phủi phủi mùi thuốc lá trên người mình.
Nhưng anh ta vẫn là tò mò liền hỏi một câu: "Tổng giám đốc Mặc mấy năm qua, không phải là hút thuốc rất ác sao, làm sao bỗng nhiên lại muốn cai thuốc rồi!"
Triệu Văn Vương nhìn anh ta: "Đương nhiên là bởi vì vợ của người ta trở về rồi, thêm nữa cô Bạch có thai tổng giám đốc Mặc rất chú ý!".
Luật sư Ngụy ngớ người, gật đầu không nhịn được liền nói một câu: "Tổng giám đốc Mặc đúng là một người đàn ông tốt!"
Triệu Văn Vương cười nhạo nói một tiếng: "Đó là bởi vì anh ấy gặp được cô Bạch!"
Triệu Văn Vương đi theo Mặc Tu Nhân đã hơn mười năm rồi, anh ta nhìn rõ nhất ngoại trừ Bạch Cẩm Sương ra, thì những người khác đoán không chừng rất khó có thể làm tan ngọn núi bằng Mặc Tu Nhân này.
Luật sư Ngụy vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy Triệu Văn Vương liếc mắt nhìn điện thoại di động, nói với anh ta: "Tổng giám đốc Mặc bảo chúng ta vào trong, đi thôi!"
Triệu Văn Vương và luật sư Ngụy vừa mới mở cửa ra đi ra thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân nhìn bọn họ khẽ cau mày: "Hút thuốc đấy hả?"
Luật sư Ngụy khóe miệng hơi giật, ôi, đây đúng là mũi gì đây! Thính như vậy!
Triệu Văn Vương có chút ngại ngùng nói: "Hai chúng tôi không nhịn được!"
Mặc Tu Nhân khế hừ một tiếng: "Cẩm Sương đã ký tên xong rồi, hai người cầm đi công chứng đi, đi ra ngoài đi!"
Triệu Văn Vương gật đầu, thu dọn tài liệu ở trên bàn, liếc mắt nhìn luật sư Ngụy hai người lập tức rời đi.
Bạch Cẩm Sương tức giận nhìn Mặc Tu Nhân: "Anh ngay đến cả chuyện hút thuốc cũng phải quản lý à!
Mặc Tu Nhân đưa tay lên vuốt tóc của cô: "Em đang mang thai, anh không muốn để cho em và con ngửi thấy mùi thuốc!"
Bạch Cẩm Sương khế cười: "Anh đúng là nghe lời, khoảng thời gian này hình như cũng không hút thuốc Mặc Tu Nhân môi cong lên, dịu dàng nhìn cô: "Anh đang ăn kẹo cai thuốc lá!"
Bạch Cẩm Sương cười tựa ở trên vai của anh: "Vậy em mua cho anh thêm ít kẹo nhé!"
Mặc Tu Nhân khẽ cười: "Cảm ơn vợ!"
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, nhìn anh: "Hôm nay...em vô cùng cảm động!"
Mặc Tu Nhân cho mình không phải là tài sản mà là anh cho cô một tấm chân tình, cô nhìn thấy rõ ràng!
Giống như là tối hôm qua các cô ở trong nhóm bạn thân nói chuyện vậy, người đàn ông cho bạn tiêu tiền, không nhất định là yêu bạn thế nhưng người đàn ông tiếc không cho bạn tiền vậy nhất định là không yêu bạn!
Giống như Mặc Tu Nhân vậy, không quan