Hai người đi dạo trong tiểu khu một lát, đi vòng vòng, rốt cuộc đi đến nơi quen thuộc.
"Ồ, nhà anh kìa." Đột nhiên Lộc Tang Tang chỉ vào ngôi biệt thự phía trước rồi thốt lên.
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn lên, đúng thế, đó là nhà cũ của gia đình anh, thật ra hiện tại biệt thự này vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà anh, có điều tạm thời không ai ở.
"Có cảm giác quen thuộc không?"
"Tàm tạm." Đoạn Kính Hoài nói tiếp: "Gia đình tôi không ở cố định."
"Nói cũng phải, nhà các anh không ở lâu một chỗ, chuyển đông chuyển tây."
Đoạn Kính Hoài không lên tiếng, đại khái là cam chịu.
"Nhưng mà tôi có ấn tượng rất sâu với nhà anh đấy." Lộc Tang Tang nói tiếp: "Chẳng phải lúc trước tôi hay đến nhà anh sao, à đúng rồi! Tôi còn đốt pháo hoa trước cửa nhà anh nữa! Tôi lén đốt đó, về sau còn bị mẹ tôi mắng xối xả một trận. Có điều chắc lúc đó anh ở trường nên không biết việc này, tôi nói anh nghe, đẹp lắm luôn."
"Tôi biết."
"... Hả?"
Đoạn Kính Hoài giải thích: "Tôi biết cô đứng trước cửa nhà tôi đốt pháo hoa, ở chỗ kia."
Lộc Tang Tang nhìn theo hướng anh chỉ, vị trí đó hướng nam, bên trên là một căn phòng có ban công.
Căn phòng đó, đúng là phòng Đoạn Kính Hành.
Năm ấy, Đoạn Kính Hành cãi nhau với ba mẹ, tâm trạng không tốt, cho nên Lộc Tang Tang cảm thấy cơ hội để mình thể hiện đã đến, cô lén lút mua rất nhiều pháo hoa, đốt ngay bên dưới phòng anh ta. Ngày hôm đó, cô đứng dưới lầu khoa chân múa tay náo loạn rất lâu, Đoạn Kính Hành đứng trên ban công nhìn cô, còn cười với cô...
Lộc Tang Tang giật mình hoàn hồn: "Làm sao anh biết?"
"Tôi ở nhà." Đoạn Kính Hoài chỉ vào căn phòng chếch về bên phải phòng Đoạn Kính Hành một tý, "Phòng tôi ở đằng kia."
Lộc Tang Tang: "..."
Mẹ nó, lúng túng quá.
Cô thề, nhắc đến chuyện đốt pháo hoa không phải vì cô nhớ tới Đoạn Kính Hành, cô chỉ cảm thấy chuyện này hài hước quá nên nhớ dai mà thôi, vì vậy mới kể cho Đoạn Kính Hoài nghe, nếu biết anh cũng có mặt tại hiện trường, cô sẽ không ngu ngốc nhắc lại làm chi!
"Anh, anh nhìn lén hả?!"
Đoạn Kính Hoài lấy làm lạ nhìn cô một cái, "Cửa sổ phòng ở hướng này, tình cờ nhìn thấy."
"Vậy, vậy..." Cô sờ chóp mũi, có chút chột dạ, "Tôi nhắc đến chuyện này không có ý gì khác đâu, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi."
"Ồ."
"Anh sẽ không giận chứ?"
Đoạn Kính Hoài im lặng một lát, sau đó mới lạnh nhạt hỏi lại: "Giận cái gì?"
Đúng nhỉ... Giận cái gì đây.
Giận vợ mình từng theo đuổi em trai mình? Chuyện này vô nghĩa hết sức.
Vả lại, Đoạn Kính Hoài không thích cô, tại sao phải giận chứ?
"Cũng đúng, tuổi trẻ nông nổi mà." Lộc Tang Tang vỗ vai Đoạn Kính Hoài, "Ai không có thanh xuân, anh nói phải không?"
Khóe môi Đoạn Kính Hoài giật giật, giống như đang chế giễu.
"Ôi chao, tôi mỏi chân rồi, chúng ta trở về đi."
"Ừ."
Vì muốn thoát khỏi hiện trường, tốc độ Lộc Tang Tang đi bộ nhanh hơn rất nhiều.
Trước khi đi, Đoạn Kính Hoài nhìn thoáng qua cửa sổ phòng mình, năm đó, anh bị tiếng pháo hoa ồn ào ngoài cửa sổ thu hút, lúc đi đến cửa sổ, anh nhìn thấy Lộc Tang Tang đang đốt pháo hoa dưới lầu nhà mình.
Cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, thế nhưng đường nét khuôn mặt đã sắc sảo, còn mang theo chút ranh mãnh.
Cô làm chuyện lấy lòng người khác, thế nhưng dáng vẻ thản nhiên của cô khiến người ta cảm thấy không phải như thế. Cô đường đường chính chính tiêu xài tuổi xuân của mình, sự bạo dạn đó... Cực kỳ thu hút.
**
Sau đó, hai người lái xe trở về căn hộ của mình, song chưa kịp lên lầu thì Đoạn Kính Hoài đã bị một cú điện thoại gọi đi.
Làm bác sĩ phiền phức như vậy đó, không phải giờ làm nhưng gọi là phải đi.
Lộc Tang Tang lên nhà một mình, hôm nay tâm trạng cô siêu tốt, không chỉ vì giành lại được hạng mục chi giả, mà còn vì Lộc Sương bị chặn họng không thốt nên lời.
Cô hiếm khi thấy Lộc Sương có dáng vẻ sững sờ như thế, cô thật sợ mình nằm mơ cũng vui đến nỗi cười tỉnh giấc.
Thời gian sau đó, ngày nào Đoạn Kính Hoài cũng trực ca đêm, còn cô lại tập trung hết công suất vào hạng mục chi giả, hai người ít khi có cơ hội chạm mặt, trên cơ bản, lúc cô bắt đầu đi làm thì anh mới về nhà ngủ.
Lộc Tang Tang không ngờ lần chạm mặt tiếp theo của hai người, là ở trong bệnh viện.
Ngày đó, Lộc Tang Tang vừa kết thúc buổi test hạng mục, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lúc cô vừa định vẽ tiếp phần manga mà đọc giả đang kêu gào trên weibo, điện thoại bỗng vang lên.
"Tang Tang!"
Lộc Tang Tang mở loa ngoài: "Sao thế bảo bối."
"Cậu đang làm gì, ở đâu? Đến bệnh viện nhanh lên!"
Lộc Tang Tang dừng bút, cô nhíu mày nhìn điện thoại di động: "Cậu sao thế?"
Nguyễn Phái Khiết: "Không phải tớ, là Dương Nhâm Hi, thằng nhóc đó bị thương ở chân!"
Lộc Tang Tang lập tức hỏi: "Tay không sao chứ?"
"Tay không sao! Chỉ có chân!" Nguyễn Phái Khiết nói tiếp: "Tớ nghe nhân viên phòng làm việc cậu ấy nói, cậu ấy lái xe bị mấy người hâm mộ đuổi theo, kết quả đâm vào xe khác, vậy đấy, gãy chân rồi."
Nghe xong, Lộc Tang Tang lập tức cầm điện thoại đứng dậy, "Bệnh viện nào, tớ lập tức tới ngay."
"Là bệnh viện chồng cậu làm việc đấy, hiện tại tớ đã có mặt, vừa khéo bác sĩ điều trị là chồng cậu đó."
Lộc Tang Tang: "..."
Lộc Tang Tang vội vàng lái xe đến bệnh viện, hôm nay ngoài cửa bệnh viện cực kỳ nhiều người, phần lớn là phóng viên cầm máy ảnh tác nghiệp.
Lộc Tang Tang biết do Dương Nhâm Hi ở đây nên mới dẫn đến tình cảnh này, vất vả lắm cô mới lái xe qua được, sau đó đi tìm Nguyễn Phái Khiết ngay.
"Tang Tang! Ở đây nè!" Nguyễn Phái Khiết đứng trong đại sảnh bệnh viện vẫy tay gọi cô.
"Phòng bệnh nào thế?"
"Trong một góc xó xỉnh ở lầu bảy, đi theo tớ."
Lộc Tang Tang đi theo sau lưng Nguyễn Phái Khiết, lúc thang máy di chuyển cô không ngừng cằn nhằn: "Cậu ấy làm sao thế không biết, lái xe để xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy không nghĩ thử xem lỡ như bị thương tay chứ không phải chân thì biết làm sao bây giờ, còn muốn kéo đàn vi-ô-lông nữa không?"
Nguyễn Phái Khiết: "Những lời này để lại lát nữa dạy dỗ cậu ấy đi."
"Thật sự là quá lắm rồi!"
Thang máy đến nơi, Nguyễn Phái Khiết kéo cô đi ra ngoài.
Nguyễn Phái Khiết biết tuy ngoài miệng Lộc Tang Tang mắng mỏ như vậy, nhưng trong lòng cô lo lắng hơn ai hết. Quan hệ anh chị em trong nhà cô không tốt, nhưng trời xui đất khiến để cô quen biết Dương Nhâm Hi, hai người cùng nhau lớn lên, quả thật Lộc Tang Tang đối xử với cậu ta như con trai của mình.
Đến trước cửa phòng, Nguyễn Phái Khiết gõ cửa.
Người mở cửa là trợ lý Dương Nhâm Hi, thấy Lộc Tang Tang cậu ta vội vàng nhường đường rồi nhỏ giọng nói: "Chị Tang Tang, chị mau vào nói chuyện với anh Nhâm Hi đi, anh ấy làm ẩu quá."
Lộc Tang Tang vỗ vai cậu, sau đó nhấc chân đi vào.
"Ôi Dương thiếu gia, chân gãy rồi à?" Lộc Tang Tang đi đến ngồi xuống mép giường, cô cười giễu cợt: "Thế nào, có cần tớ mang chi giả ở công ty tới cho cậu dùng không?"
Dương Nhâm Hi vẫn đang khó chịu vì người bên công ty lải nhải từ nãy giờ, nhưng vừa nhìn thấy bản mặt trào phúng của Lộc Tang Tang, sắc mặt anh dịu lại hẳn.
"Tớ cũng đâu muốn, ai ngờ mấy người hâm mộ đuổi sát không buông."
"Không có chuyện gì khi không tự lái xe ra ngoài, cũng không dẫn người đại diện và trợ lý theo?"
Dương Nhâm Hi: "Tớ đâu phải đại minh tinh nổi tiếng, đi đâu cũng dẫn người theo làm gì?"
Nguyễn Phái Khiết xen vào: "Hai năm qua cậu nổi tiếng đâu kém minh tinh, lần đầu tớ gặp một nghệ sĩ như cậu đấy."
Từ nhỏ Dương Nhâm Hi đã luyện đàn vi-ô-lông, ban đầu anh chỉ biểu diễn ở các buổi diễn tấu, nhưng hai năm trước tình cờ tham gia chương trình giải trí mà nổi tiếng, công ty thấy thế nên đã sắp xếp cho anh tham gia rất nhiều tiết mục, vì vậy bây giờ anh nổi tiếng không kém gì các tiểu thịt tươi kia.
Đây cũng là nguyên
nhân tại sao anh bị fans đuổi theo, nằm viện còn thu hút rất nhiều phóng viên đến tác nghiệp.
Dương Nhâm Hi: "Cậu bớt châm chọc tớ đi."
Nguyễn Phái Khiết nhún nhún vai, tỏ vẻ bản thân mặc kệ.
"Phái Khiết nói không sai, cậu nên nghĩ kỹ trước khi ra khỏi nhà đi." Lộc Tang Tang đưa tay nắm cằm anh lắc lắc, "Chậc, còn phải dựa vào mặt kiếm cơm nữa, cậu khiến mặt mình bị thương không ra thể thống gì nữa rồi."
Dương Nhâm Hi ngoan ngoãn để cô lắc, "Tớ dựa vào tài năng kiếm cơm, không phải mặt."
Lộc Tang Tang cười nhạo một tiếng, cô thả cằm anh ra rồi nhìn vào tay anh, "Bàn tay đáng giá ngàn vàng của cậu không sao thật chứ?"
Dương Nhâm Hi xòe tay ra trước mặt cô rồi thờ ơ nói: "Yên tâm đi, xảy ra chuyện gì tớ còn khóc lớn tiếng hơn cậu."
Lộc Tang Tang cúi đầu cẩn thận xem xét: "Tóm lại cậu chú ý một chút, sau này đừng tùy tiện ra ngoài, trước khi muốn làm gì thì thông báo cho nhân viên bên cạnh cậu một tiếng."
"Tớ biết rồi ------"
"Bác sĩ, mời anh vào." Đúng lúc này, trợ lý đột nhiên dẫn ba người tiến vào.
Lộc Tang Tang đang nói chuyện với Dương Nhâm Hi, nhất thời không chú ý hoàn cảnh xung quanh. Cho nên vừa bước vào cửa đập vào mắt Đoạn Kính Hoài chính là hình ảnh vị kia nhà anh ngồi bên mép giường trò chuyện với bệnh nhân, không còn dáng vẻ cười đùa tí tởn như thường ngày, lúc này, trông cô có vẻ rất nghiêm túc.
Cô chăm chú dặn dò người trước mặt, sự lo lắng bộc lộ rõ trong lời nói. Còn người ngồi phía trước cô lại hết sức dung túng, ngoan ngoãn lắng nghe, giống như một con “gâu đần” lớn.
Đoạn Kính Hoài nhìn nhìn vài giây, sau đó mới cùng hai y tá đi tới.
"Nhường chỗ một lát."
Lộc Tang Tang càng nói càng hăng, không ngờ tới bên cạnh đột ngột truyền đến một giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt đầy vui vẻ: "A a a a a... Bác sĩ Đoạn."
Đoạn Kính Hoài không trả lời, anh chỉ nói: "Phiền cô nhường chỗ."
Lộc Tang Tang liên tục gật đầu, cô đứng lên nhường chỗ cho anh.
"Cậu ấy có nghiêm trọng không?" Lộc Tang Tang hỏi.
Đoạn Kính Hoài kiểm tra theo thông lệ, nghe thế anh trả lời theo phận sự, "Không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi."
"Ồ, vất vả cho bác sĩ."
Đoạn Kính Hoài liếc cô một cái, sau đó tiếp tục kiểm tra cho Dương Nhâm Hi.
Sau khi hoàn tất, anh và hai y tá đi ra ngoài. Rời khỏi phòng bệnh, hai y tá đi phía sau anh bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, "Nhìn gần đẹp trai xuất sắc, làn da cũng đẹp làm sao."
"Đúng thế đúng thế, đã vậy còn có tài hoa nữa, kéo đàn vi-ô-lông siêu hay."
"Vừa rồi cô gái bên cạnh anh ấy là ai nhỉ? Vô cùng xinh đẹp."
"Chắc không phải bạn gái chứ?"
"Oa."
...
Hai y tá sau lưng càng nói càng rôm rả, Đoạn Kính Hoài dừng bước.
Đang trò chuyện hăng say, suýt chút nữa hai y tá đã va vào lưng anh, "Ôi..."
Đoạn Kính Hoài quay đầu lại, "Mang mấy thứ này vào phòng cho tôi."
"Dạ được!"
"Còn nữa, không nên bàn tán chuyện riêng tư của bệnh nhân.
Sắc mặt Đoạn Kính Hoài cực kỳ nghiêm túc, hai y tá không chịu nổi, lập tức bị dọa hết hồn, "Dạ, biết rồi ạ."
Nói xong, hai người vội vàng chuồn mất.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Đoạn Kính Hoài vòng sang hướng khác chuẩn bị xuống lầu.
"Bác sĩ Đoạn!"
Anh dừng bước quay đầu nhìn lại nhìn cô gái mặc áo khoác xanh lá cây cách đó không xa, đang chạy chầm chậm đến đây.
Mái tóc dài màu nâu nhạt, theo bước chạy của cô phiêu lãng tung bay phía sau, lộ ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết. Hầu như mỗi ngày ra khỏi ra cô đều trang điểm kỹ lưỡng, thế nhưng hôm nay không có.
Rõ ràng, cô đi rất vội.
"Đoạn Kính Hoài! Chờ tôi một chút."
"Tôi không có đi." Thấy cô chạy tới gần, anh nhíu mày nói: "Trong bệnh viện không được ồn ào."
Lộc Tang Tang ồ lên một tiếng, "Đúng đúng, tôi quên mất, xin lỗi nha."
"Có chuyện gì?"
"Không có gì hết." Nói xong, Lộc Tang Tang nhìn từ đầu đến chân anh một lượt, "Anh mặc áo blouse trắng quá đẹp trai luôn, có phải bác sĩ và y tá nữ trong bệnh viện đều thầm thương trộm nhớ, thậm chí là bổ nhào vào lòng anh hay không?"
Đoạn Kính Hoài nghiến răng, "Lộc Tang Tang --------"
"Được rồi được rồi, giỡn thôi mà." Lộc Tang Tang mở to mắt, cô đưa tay làm động tác kéo khóa môi rồi nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, anh có thể dẫn tôi đến nhà ăn bệnh viện ăn bữa cơm không?"
Thấy cô như thế, chẳng hiểu sao tâm trạng Đoạn Kính Hoài tuột dốc không phanh, anh từ chối không chút do dự, "Không thể."
"Đừng mà." Mặt Lộc Tang Tang nhăn nhó, "Tôi còn chưa ăn sáng nữa, anh xem không phải đã đến giờ cơm trưa rồi sao? Cùng đi ăn bữa cơm đi mà."
Đoạn Kính Hoài không thèm để ý tới cô, anh tiếp tục đi xuống dưới, Lộc Tang Tang mặt dày đi theo phía sau.
"Tôi đói thật đó."
"Thật đó, thật đó, anh lại gần đây, có thể nghe bụng tôi kêu đó."
"Ọt -------- Kêu giống vậy đấy."
"Bác sĩ Đoạn ~"
...
Đoạn Kính Hoài bị quấn đến nỗi không còn cách nào, anh dừng lại ngầm chịu đựng nói với cô, "Cô yên tĩnh chút."
"A, được rồi, vậy anh có dẫn tôi đi ăn cơm không?"
Lộc Tang Tang vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa cô dưỡng da rất tốt. lúc không trang điểm da dẻ trơn bóng, vừa trắng vừa mềm.
Mặt mộc của cô trông như học sinh cấp ba, điều này khiến Đoạn Kính Hoài có ảo giác đang nói chuyện với Lộc Tang Tang năm mười bảy mười tám tuổi.
"Có phải anh bận không? Hay là còn bệnh nhân đang chờ, vậy thôi bỏ đi, tôi là người khéo léo hiểu chuyện lắm."
Đoạn Kính Hoài biết rõ Lộc Tang Tang năm mười bảy mười tám tuổi không đạt mục đích không bỏ qua, hơn nữa hiện tại cũng chẳng sửa được bao nhiêu.
Anh thở dài nhượng bộ, "Đi theo tôi."
Sau đó anh còn bổ sung một câu, "Phải giữ im lặng."
Hai mắt Lộc Tang Tang sáng lên, cô vội làm động tác ngậm chặt miệng rồi dùng sức gật đầu.