Từ công viên trò chơi đi ra đã là hoàng hôn, sau khi đưa Tiểu Nam về viện phúc lợi, hai người tự lái xe của mình về nhà.
Lúc đi được nửa đường, mẹ Đoạn Kính Hoài là Chúc Văn Quân gọi điện cho Lộc Tang Tang bảo hai người về nhà ăn cơm, Lộc Tang Tang ngoan ngoãn đồng ý, sau đó gọi điện cho Đoạn Kính Hoài.
Vì thế hai người đổi phương hướng, cùng lái xe về nhà họ Đoạn.
Trong nhà biết hai người sắp trở về, cho nên chờ bọn họ về mới ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, Chúc Văn Quân còn nói muốn nấu canh cho bọn họ uống. Lộc Tang Tang đau đầu nghĩ xem phải tìm cách thoái thác chuyện này thế nào, đột nhiên cô nghe chất giọng lạnh tanh của Đoạn Kính Hoài vang lên bên cạnh, "Không cần, con không uống."
Chúc Văn Quân: "Canh này rất có lợi cho sức khỏe hai đứa, hơn nữa mẹ đã nấu rồi sao lại không uống?"
Đoạn Kính Hoài nhấn mạnh từng chữ một: "Con, không, uống."
Nhìn sắc mặt âm trầm của con trai, lại nghĩ đến đại khái là chén canh lần trước bị phát hiện là gì rồi, cho nên bà nhanh chóng chỉa mũi tên sang Lộc Tang Tang: "Con không uống thì để Tang Tang uống, đừng không nghe lời như vậy."
"Cô ấy cũng không uống." Đoạn Kính Hoài vòng tay sang đặt lên bả vai cô, sau đó kéo cô đi ra ngoài, "Đi thôi."
Lộc Tang Tang quay đầu lại nhìn anh, trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là vì không hiểu tại sao bác sĩ Đoạn lại bác bỏ ý tốt của người lớn như vậy, mừng là vì cô có thể không uống thứ nước canh đậm vị thuốc kia rồi!
"Này, không uống cũng không sao chứ?" Lộc Tang Tang nhỏ giọng nói.
Đoạn Kính Hoài: "Lần trước cô cũng không uống."
"..."
"Sao thế? Lần này muốn uống?"
Lộc Tang Tang vội vàng lắc đầu, "Không muốn không muốn!"
"Vậy đi theo tôi."
"Được!"
Trong phòng khách, ông cụ Đoạn đang thưởng trà, bà nội Ngụy Nhược Hoa và Đoạn Kính Hành đều ngồi bên cạnh, thấy hai người cùng đi ra, Ngụy Nhược Hoa vội bảo Lộc Tang Tang đến ngồi bên cạnh mình.
"Hôm nay nghe nói Kính Hoài không có ca trực, có phải hai đứa ra ngoài hẹn hò không?" Ngụy Nhược Hoa cười hỏi.
Chúc Văn Quân từ nhà bếp đi ra đúng lúc nghe được câu này, "Mẹ à, với cái tính tình kia của Kính Hoài, con thấy không phải đâu ạ."
Kỳ thật Ngụy Nhược Hoa cũng biết tính tình cháu trai nhà mình quá lạnh nhạt, rất nhiều chuyện đều không để tâm, vừa rồi bà hỏi như vậy cũng chỉ muốn bắt chuyện với Lộc Tang Tang mà thôi, chứ cũng không mong có thể nghe được đáp án khiến bà hài lòng.
"Mấy người trẻ tuổi các con nên hưởng thụ cuộc sống một chút, đến khi già rồi muốn đi cũng đi không được."
Chúc Văn Quân tiếp lời: "Đúng là như thế."
Lộc Tang Tang kéo tay Ngụy Nhược Hoa, "Bà nội, chúng con có ra ngoài chơi."
"Hả?"
"Thật ạ, hôm nay anh ấy đưa con đi chơi, còn chụp rất nhiều ảnh nữa."
Bậc người lớn cảm thấy ngoài ý muốn không nói, ngay cả Đoạn Kính Hành cũng đặt ly trà xuống liếc nhìn Đoạn Kính Hoài.
"Thật à? Mau cho bà xem thử." Ngụy Nhược Hoa cao hứng nói.
"Dạ được ạ." Lộc Tang Tang mở điện thoại, "Bà xem, công viên trò chơi thú vị lắm ạ."
"Đứa bé này là ai?"
"Đây là một đứa bé con giúp đỡ, thời gian này thằng bé đang tập thích nghi với chi giả, có thể đi lại được rồi ạ. Cho nên con và Kính Hoài muốn giúp thằng bé hoàn thành giấc mơ đến công viên trò chơi một lần."
"Ôi chao, đứa trẻ đáng thương quá."
"Dạ, thằng bé cũng hiểu chuyện lắm ạ."
Ngụy Nhược Hoa liên tục gật đầu, bà tin Phật, đối với người thiện tâm, bà rất có cảm tình. Bà sờ sờ tay Lộc Tang Tang, trong lòng cực kỳ ưng ý đứa cháu dâu này.
Bên cạnh, tuy sắc mặt ông cụ Đoạn vẫn nghiêm nghị như cũ, song rõ ràng vẫn có chút tò mò: "Là hạng mục Kính Hoài nhờ lão Dương xem xét đó sao?"
Đoạn Kính Hoài: "Dạ."
Lộc Tang Tang: "Nhờ có chú Dương giúp đỡ, hiện tại rất nhiều người không mua nổi chi giả, đã có thể đứng lên rồi ạ."
Bác sĩ giàu lòng nhân ái, mặc dù ông cụ Đoạn biết ngay từ đầu cháu trai làm như vậy hoàn toàn là vì lý do cá nhân, nhưng bây giờ thấy có thể giúp được phần lớn người tàn tật, ông cũng thật lòng vui mừng.
"Sau này bảo lão Dương tăng vốn, mở rộng quy mô đi." Ông cụ Đoạn nói: "Thật ra cũng có rất nhiều người tàn tật ở nước ngoài cần dùng."
Lộc Tang Tang cảm thấy ngoài ý muốn không thôi, xuất khẩu ra nước ngoài thật lòng cô có nghĩ tới, nhưng ngay cả gia đình cô cũng không quá quan tâm đến hạng mục này, vì thế tài chính luôn là khuyết điểm lớn nhất.
Nhưng nếu nhà họ Đoàn muốn tăng vốn đầu tư lại là chuyện hoàn toàn khác...
"Cảm ơn ông nội!"
Ông cụ Đoạn hiếm khi lộ vẻ tươi cười: "Đứa trẻ này, nói cảm ơn cái gì, tất cả vì bệnh nhân cả thôi."
Lộc Tang Tang có hơi xấu hổ, cũng có loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Trong nhà, ông bà nội đều đối xử lạnh nhạt với cô, cô vẫn luôn không biết cảm giác được yêu thương che chở là như thế nào.
Thế nhưng người nhà họ Đoạn lại mang đến cho cô cảm giác ấm áp này, mọi người ăn cơm xong quây quần ở phòng khách tâm sự, nói chuyện cuộc sống, nói chuyện công việc, tuy đơn giản nhưng không tầm thường.
Thời gian tiếp theo mọi người hàn huyên thêm một lát, nói tới nói lui lại nói đến chuyện tình cảm của Đoạn Kính Hành.
Chúc Văn Quân: "Kính Hành, gần đây trên mạng đồn thổi chuyện con và nữ diễn viên gì gì đó, rốt cuộc là thật hay giả?"
Đoạn Kính Hành nhấp một ngụm trà, "Chuyện trên mạng mẹ ít xem thôi."
Chúc Văn Quân: "Ngày nào con cũng có scandal, còn bảo mẹ ít xem thôi."
Đoạn Kính Hành bất đắc dĩ, "Đâu phải con muốn tạo, mấy chuyện này tự nhiên tìm tới con mà, mẹ à, mẹ đừng tin lời phóng viên viết lung tung."
Chúc Văn Quân: " Nhưng mà ------"
"Kính Hành." Ông cụ Đoạn lên tiếng, "Cháu cũng lớn rồi, nên tìm bạn gái đàng hoàng đi."
Đoạn Kính Hành đành nhân nhượng, "Cháu biết rồi ạ."
Chúc Văn Quân vội nói: "Nhưng người trong ngành giải trí con đừng đưa về, cái vòng tròn lẩn quẩn đó quá loạn, không thích hợp."
Đoạn Kính Hành cười cười, không nhận lời cũng không phản bác, tính chất qua loa rất rõ ràng.
Sau khi trở về phòng mình nghỉ ngơi, Lộc Tang Tang tò mò hỏi Đoạn Kính Hoài: "Tại sao người trong ngành giải trí lại không được vậy? Kỳ thật đâu phải ai cũng hư hỏng?"
Đoạn Kính Hoài: "Có lẽ mẹ hơi có thành kiến."
"À." Lộc Tang Tang lại hỏi: "Vậy chuyện của anh ấy và Lý Ngọc Khinh là thật hay giả?"
Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô, "Ai cơ?"
"Lý Ngọc Khinh đó, chính là nữ diễn viên mà mẹ anh vừa nói, nổi tiếng lắm đấy."
"Không biết."
"Chuyện đó cũng không biết, anh còn là anh trai người ta à?" Lộc Tang Tang ghét bỏ.
Sắc mặt Đoạn Kính Hoài hơi trầm xuống, "Cô rất tò mò?"
Lộc Tang Tang thản nhiên đáp: "Đúng thế, trước đây tôi và Nguyễn Phái Khiết rất thích xem phim Lý Ngọc Khinh đóng, cho nên rất tò mò không biết cô ấy có hẹn hò với em trai anh hay không."
Đoạn Kính Hoài lại nhìn cô một cái, "Ồ."
Thấy không tìm được đáp án mình mong muốn từ Đoạn Kính Hoài, Lộc Tang Tang đi lướt qua người anh đến cửa thư phòng. Phòng Đoạn Kính Hoài rất lớn, bên trong còn có thư phòng nhỏ, cô đi vào ngồi xuống chiếc ghế sau bàn sách, sau đó lấy điện thoại di động ra nghịch, "Anh tắm trước đi, tôi tắm sau."
Đoạn Kính Hoài để mặc cô, anh cầm quần áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Lộc Tang Tang không chịu ngồi yên giây phút nào, chơi điện
thoại chán rồi cô bắt đầu lục lọi sách trên bàn, sách này đặt ở đây lâu rồi, nhưng do thường xuyên có người quét dọn nên không dính một hạt bụi.
Lộc Tang Tang lật lật sách, thấy không có gì thú vị cô tiện tay mở ngăn kéo bàn ra.
Ngoài sách ra... Tất cả đều là sách!
Đầu Lộc Tang Tang đầy vạch đen, rốt cuộc trong đời sống người đàn ông này... còn có thứ gì khác hay không?
Lộc Tang Tang tìm tòi trong ngăn kéo, đột nhiên, cô tìm thấy một quyển sổ ghi chép.
Bên trong dán đầy giấy màu, loại giấy dán tiện lợi thời đi học. Loại đồ vật như sổ ghi chép thế này vốn chẳng có gì lạ, nhưng lạ ở chỗ, bên ngoài bìa quyển sổ này được dán một tờ giấy note màu hồng nhạt.
Có hoa văn, có hình trái tim, có nhân vật phim hoạt hình nhỏ, còn có một chữ LOVE. Mấy thứ này dán ngoài bìa khiến quyển sổ ghi chép màu đen vốn hết sức nghiêm túc đơn điệu bỗng trở nên nữ tính.
Theo lý mà nói, khi tìm được quyển sổ này trong ngăn bàn Đoạn Kính Hoài, cô phải cười nhạo anh một phen mới đúng.
Có điều bây giờ cô cười không nổi.
Bởi vì cô phát hiện, tất cả mấy thứ đồ chơi này đều do đích thân cô dán...
Cộc cộc cộc --------
Ngay tại lúc Lộc Tang Tang còn lấy làm lạ không hiểu tại sao quyển sổ ghi chép này lại ở trong ngăn bàn Đoạn Kính Hoài, thì cửa phòng bị gõ.
Lộc Tang Tang thả quyển sổ trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là Chúc Văn Quân đến gọi cô xuống ăn khuya.
"Tang Tang, con ngồi xuống đi, mẹ vào bếp xem dì giúp việc làm mấy món khác xong chưa." Nói xong, Chúc Văn Quân đi vào phòng bếp.
Lộc Tang Tang ngồi xuống bàn ăn, đại khái là thấy cô đến nên Đoạn Kính Hành đặt điện thoại xuống.
Hai người đều im lặng.
"Anh đã đưa sổ ghi chép cho tôi à?" Đột nhiên, có người lên tiếng.
Tay cầm đũa của Đoạn Kính Hành hơi dừng lại, anh ngạc nhiên nhìn cô một cái, hẳn là không ngờ cô sẽ đột nhiên nói chuyện với mình. Về phần Lộc Tang Tang, hỏi xong cô cũng vô cùng hối hận, nhưng bởi vì tò mò, cho nên trong đầu nghĩ gì cô hỏi ngay cái đó.
"Sổ ghi chép gì?" Đoạn Kính Hành hỏi.
Lộc Tang Tang hắng giọng, đành phải nói rõ ràng: "Thì là một quyển sổ ghi chép môn hóa học, loại sổ hay sử dụng ở trường cấp ba... Năm tôi học cấp ba anh không đưa tôi quyển sổ ghi chép hóa học nào à?"
Nói đến trước kia, thần sắc Đoạn Kính Hành có chút hoảng hốt.
Có điều, sổ ghi chép...
"Không có."
Lộc Tang Tang mở to mắt, giọng nói không tự giác cất lên hơi cao: "Không có?"
"Đúng là không có." Đoạn Kính Hành nhíu mày, "Sao thế?"
Lộc Tang Tang bỗng có cảm giác như bị sét đánh trúng.
Thời học cao trung, thành tích hóa học của cô dở tệ, cho nên luôn phải học phụ đạo môn này. Cô vẫn cho rằng quyển sổ ghi chép hóa học đó là Đoạn Kính Hành đưa cho mình, khi ấy cô nghiêm túc sử dụng, không chỉ chăm chỉ giải bài tập mà còn dán lên đó mấy hình vẽ linh tinh đáng yêu.
Lúc xem sổ ghi chép cô vô cùng sùng bái Đoạn Kính Hành, cô cảm thấy anh cực kỳ lợi, ngay cả ghi chú cũng viết hết sức cẩn thận chặt chẽ. Thậm chí trước khi thi cô còn ôm sổ ghi chép ngủ cả đêm! Khi đó cô cảm thấy quyển sổ ghi chép của một học bá như Đoạn Kính Hành nhất định sẽ mang đến may mắn cho mình.
Sau đó, đúng là mang đến may mắn cho cô, thành tích lần thi hóa học thời cao trung đó là lần cô đạt điểm cao nhất!
Nhưng hiện tại, tất cả hồi ức đều là sai sao?
Bây giờ cô mới biết quyển sổ ghi chép kia hoàn toàn không phải của Đoạn Kính Hành.
Vậy thì là của ai?
"Kính Hoài? Sao con cũng xuống đây?" Chúc Văn Quân từ phòng bếp đi ra, bà có chút ngoài ý muốn nhìn Đoạn Kính Hoài đang đi tới, "Không phải con xuống ăn khuya dấy chứ?"
Đoạn Kính Hoài liếc nhìn Lộc Tang Tang, "Không ăn, con chỉ xuống uống nước."
"À ra thế."
"Sao thế?" Đoạn Kính Hoài phát hiện Lộc Tang Tang đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Anh tới đây."
Đoạn Kính Hoài đi đến bên cạnh cô, "Chuyện gì?"
Đợi Chúc Văn Quân đi ra, Lộc Tang Tang mới nhỏ giọng hỏi: "Quyển sổ ghi chép hóa học trong ngăn bàn thư phòng anh là của ai vậy?"
Đoạn Kính Hoài hơi ngớ người.
Lộc Tang Tang nhắc nhở: "Là quyển sổ ghi chép hóa học, ngoài bìa dán rất nhiều giấy màu!"
Đoạn Kính Hoài khẽ nhếch môi: "Của tôi."
"Mấy hình dán phía trên..."
"Là cô dán."
Trái tim thiếu nữ màu hồng, phim hoạt hình, còn có chữ LOVE khiến người ta hít thở không thông kia, đều do cô dán.
Lộc Tang Tang bối rối: "Năm đó anh không nói cho tôi biết đó là của anh mà..."
Đoạn Kính Hoài khó hiểu nhìn cô một cái: "Cô đâu có hỏi."
Đoạn Kính Hành nhìn hai người, một đối một đáp, anh cũng tò mò: "Quyển sổ ghi chép đó quan trọng lắm hả?"
"Không quan trọng!" Lộc Tang Tang luống cuống, sợ Đoạn Kính Hoài nói ra mấy chuyện ngu ngốc cô làm, "Lúc đó tôi học hóa không tốt lắm, chẳng phải anh... Anh của anh dạy bổ túc cho tôi sao? Sau đó anh ấy sợ tôi thi không qua, cho nên đưa sổ ghi chép hóa học lúc anh ấy học cao trung cho tôi!"
Học bổ túc...
Đoạn Kính Hành nhớ lại.
Anh nhớ có một khoảng thời gian cô quấn quýt quanh anh đòi học bổ túc, nhưng anh bận rộn nhiều việc, về sau có lần thấy tránh không thoát nên đã đồng ý với cô, kết quả người vừa đến nhà thì bên trường học xảy ra chuyện đột xuất.
Bất đắc dĩ anh mới nhờ anh trai mình dạy bổ túc cho Lộc Tang Tang.
- -----
Vào một ngày đẹp trời, lần đầu tiên bạn phát hiện, hình thư bạn thích nhầm đối tượng cmr