Lộc Tang Tang đến nhà Nguyễn Phái Khiết ở đúng một tuần lễ, ban ngày đến công ty, tối về nhà cô nàng ngủ.
Nguyễn Phái Khiết thuộc lòng cô như cháo, chỉ cần nhìn thái độ bất thường của cô thôi là cô nàng biết cô xảy ra vấn đề với "Bạn cùng phòng" kia rồi.
Trước kia Lộc Tang Tang tự do tự tại, khiến người là bạn như cô nàng không cảm thấy sao cả, thế nhưng từ khi chứng kiến thái độ lúc Lộc Tang Tang nói chuyện với Đoạn Kính Hoài, trong lòng Nguyễn Phái Khiết có chút bất an.
Yêu một người không yêu mình, chỉ có tự ngược thân...
Song Nguyễn Phái Khiết cũng biết tính Lộc Tang Tang, bình thường cô líu ra líu ríu, nhưng thật sự gặp chuyện thì ngược lại sẽ yên tĩnh. Tựa như lần này, cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ nói tạm thời muốn yên tĩnh một chút mà thôi. Cho nên Nguyễn Phái Khiết cũng không hỏi nhiều, có nhiều chuyện, dù có nói cũng phí công.
Hôm nay là chủ nhật, Lộc Tang Tang mở tiệc ở quán bar.
Đã lâu lắm rồi cô không mở tiệc, suýt chút nữa thì biến thành cô gái tiêu chuẩn đi làm xong về nhà.
"Tang Tang! Đây này, mau tới đây ngồi." Trên sofa dài rộng của quán bar, bạn bè cô mời tới đã có mặt đông đủ, vừa thấy cô tới đã nhiệt tình nghênh đón.
"Lâu lắm rồi không gặp cậu nha, dạo này làm gì thế, rủ đi đâu cũng không đi."
Lộc Tang Tang ổn định chỗ ngồi rồi lười biếng nói: "Bận chứ làm gì, có rảnh sao tớ lại không ra."
"Tớ tưởng cậu định hưởng thụ cuộc sống sau hôn nhân."
"Cút cút, cái gì mà cuộc sống sau cmn kết hôn."
"Ha ha ha ha ----- Đúng rồi, lần trước thấy cậu trên hot seach, cậu được lắm, nhiều tài quá rồi đó."
"Chỉ đùa vui một chút, sao mà hơn cậu được, lại đang hẹn hò với người mẫu nào hả?"
"Fuck, đừng nói nữa, ông già nhà tớ càm ràm phát mệt."
...
Bạn rượu của Lộc Tang Tang rất nhiều, đại đa số đều là phú nhị đại ham chơi, tuy bọn họ không có thâm giao, nhưng bình thường vẫn trương đối trượng nghĩa, có việc đều giúp đỡ lẫn nhau.
Chơi với bọn họ, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Tang Tang! Quẩy thôi, muốn nhảy không?" Nguyễn Phái Khiết chơi high rồi, cô nàng tới kéo cô cùng chơi.
Lộc Tang Tang xua tay, "Cậu chơi trước đi, tớ ngồi lát đã."
Nguyễn Phái Khiết làm dấu OK, "Đúng rồi, có lẽ Dương Nhâm Hi sắp đến, cậu ấy không biết chúng ta ở đâu, cậu nhờ ai đó ra đón cậu ta nha."
Lộc Tang Tang đáp lời, cô tùy tiện nhờ người ngồi bên cạnh, người nọ hấp tấp chạy ra cửa hòa vào đám khách mới vào.
Tiếng động xung quanh vô cùng ầm ĩ, Lộc Tang Tang nhấp hớp rượu, vẻ mặt buồn bực.
Cô thấy hơi phiền, bởi vì cô có cảm giác mình chẳng thể nào hào hứng nổi, trước kia đến đây cô đều chơi rất high, còn bây giờ cô lại cảm thấy, chẳng bằng về nhà ngủ còn tốt hơn...
Tay Lộc Tang Tang ấn huyệt Thái Dương, lòng rối rắm không yên, đã qua mấy ngày rồi, sao cô còn mất hứng thế này?
Dù gì chỉ là Đoạn Kính Hoài không thích cô mà thôi, chẳng phải chuyện này cô biết từ lâu rồi sao? Hà cớ gì bây giờ mới khổ sở?
Đừng quan tâm là được rồi...
Thời gian trôi qua sẽ quên thôi.
Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, chuẩn bị ra sàn nhảy chơi với mấy người Nguyễn Phái Khiết.
"Tang Tang."
Đúng lúc này, Dương Nhâm Hi tới, anh thả khẩu trang bên cạnh, "Hôm nay ra chơi à?"
Gần đây Dương Nhâm Hi bận tham gia thông cáo, cho nên Lộc Tang Tang không kể chuyện của cô cho anh nghe, "Đúng vậy, sao cậu cũng tới, không bận hả?"
"Cũng tạm, ngày mai được nghỉ."
"Ồ, cậu uống ít một chút." Lộc Tang Tang cười cười, "Kẻo người đại diện của cậu lại tìm tớ tính sổ."
Nói xong, Lộc Tang Tang đi đến sàn nhảy.
Đêm nay chơi đến khuya, ngay cả điện thoại cô cũng chẳng thèm ngó ngàng, chỉ quẩy hết mình với đám bạn.
Cô cảm thấy càng náo nhiệt càng tốt, như vậy những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu cô mới giảm đi một chút.
Mà lúc này, ngay trên lầu 2 quán bar, trên sofa, có một chàng trai thỉnh thoảng lại đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Lộc Tang Tang.
Điện thoại vang lên, anh đứng dậy tìm một nơi yên tĩnh để nghe.
"A lô, Kính Hoài."
"Cô ấy còn ở đó à?"
"Còn, vừa rồi tớ thấy em ấy đang nhảy với Nguyễn Phái Khiết, bây giờ ngồi lại rồi, đang uống rượu." Giản Minh Đường, cũng là một người bạn chung của hai người mật báo.
"Ừ."
"Tớ nói này, nếu lo lắng sao cậu không đích thân đến đây xem, nhân duyên vợ cậu tốt lắm nha, không sợ bị người ta cuỗm mất hả? A haaaaa."
Đoạn Kính Hoài không lên tiếng.
Giản Minh Đường ho nhẹ, thu vẻ bỡn cợt lại, "Đương nhiên, chẳng ai dám đoạt người của Đoạn gia cả."
"Cảm ơn, cúp trước."
"Được." Giản Minh Đường nói tiếp: "Yên tâm đi, có Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết ở đây, em ấy không sao đâu."
...
Đêm đã khuya, mọi người lần lượt về nhà.
Lộc Tang Tang đi ra ngoài cùng Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết.
Lúc ra khỏi quán bar, Lộc Tang Tang nhìn thấy Đoạn Kính Hoài. Quần đen áo đen, anh đứng tựa vào xe cách cô không xa.
Sắc mặt anh vẫn vô cùng hờ hững lạnh lùng, một trận gió thổi qua làm vạt áo sơ mi đen khẽ phất phơ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa vào đêm đen... Lộc Tang Tang cười cười, cô cảm thấy chắc mình bệnh nặng rồi, sao lại thích cái mặt than đó chứ.
Đoạn Kính Hoài cũng nhìn thấy cô, anh đi tới.
"Về nhà." Anh nói.
Lộc Tang Tang nghiêng đầu, đầu lông mày nhướng lên, "Sao nửa đêm nửa hôm anh lại ở chỗ này."
Đoạn Kính Hoài im lặng một lát mới nói: "Vừa kết thúc ca mổ không lâu, Giản Minh Đường nói em ở đây."
"Ồ... Hôm nay anh ấy cũng ở đây à, sao không tìm tôi uống một chén nhỉ?" Lộc Tang Tang lầm bầm một câu, cũng hiểu vì sao Đoạn Kính Hoài ở chỗ này, có lẽ Giản Minh Đường mật báo cho anh biết, anh cảm thấy thân là chồng hẳn là nên đón cô về nhà đây mà.
Giống lần trước.
"Không cần đón tôi, hôm nay tôi uống không nhiều." Lộc Tang Tang khoanh tay trước ngực, tối nay cô trang điểm mắt mèo, thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng.
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Em còn muốn đi đâu?"
"Chưa nghĩ ra, nhưng mà tôi còn muốn đi chơi với mọi người, không về nhà với anh đâu."
Nghe thế, Dương Nhâm Hi nhìn cô một cái, hơn nửa đêm rồi, ban nãy còn nói kéo về nhà ăn khuya, bây giờ muốn đi đâu?
Tuy thắc mắc, nhưng anh sẽ không vạch trần cô lúc này, dù gì anh cũng không thích Đoạn Kính Hoài, thấy Lộc Tang Tang chống đối anh ta, anh vui còn không kịp.
"Đi trước đây, chúng tôi còn đi tăng hai nữa." Lộc Tang Tang không muốn đôi co với người này, cô cười vẫy vẫy tay với Đoạn Kính Hoài, "Bye bye."
"Lộc Tang Tang." Đoạn Kính Hoài giữ cổ tay cô lại, ánh mắt ngập tràn sự không đồng ý, "Đã trễ thế
này, trở về nhà với tôi."
"Không về." Lộc Tang Tang cong môi, cô cười vô cùng xinh đẹp nhưng lại hết sức lạnh lùng, "Bác sĩ Đoạn, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Việc ai nấy làm, không cần quan tâm đến đối phương. Yên tâm yên tâm, hôm nay anh đã làm trọn trách nhiệm rồi, đến tượng trưng được rồi, còn bây giờ, anh về đi."
Đoạn Kính Hoài khẽ mím môi, phiền muộn đợi chờ cả đêm càng nồng đậm.
Song người trước mắt vẫn dứt khoát vung tay, cô kéo hai người bạn thân bên cạnh xoay người rời đi, "Đi thôi, Nhâm Hi, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?"
"Tùy cậu, cậu muốn đi đâu thì đi đó."
"Được rồi, chúng ta đi ăn gì đi, tớ đói bụng."
"Ừ."
Lộc Tang Tang và Nguyễn Phát Khiết lên xe Dương Nhâm Hi, xe nổ vang, nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ qua lại.
Đoạn Kính Hoài đứng tại chỗ, bóng xe biến mất thật lâu anh mới quay đầu, đi trở lại xe của mình.
Đã một tuần Lộc Tang Tang chưa trở về nhà, ban đầu anh trực ca đêm nên không biết, mãi cho đến khi anh làm ca sáng, mới phát hiện cô vốn dĩ không ở nhà.
Từ khi hai người sống chung nhà, cô vẫn tương đối có phép tắc, dù ngày nào có việc bận không trở về được, cô sẽ thông báo cho anh một tiếng. Nhưng lần này không có, cho nên vài ngài không về cũng chẳng thấy cô nhắn một tin cho mình, anh đành ra ngoài tìm cô.
Kỳ thật tìm Lộc Tang Tang rất đơn giản, trong cái vòng tròn lẩn quẩn này, mọi người đều quen thuộc, đi đâu, chơi chỗ nào, hỏi tý là biết.
Hơn nữa, hôm nay anh tan tầm đúng giờ, chỉ vì Lộc Tang Tang mới đến bên ngoài quán bar chờ đến khuya. Anh không hiểu vì sao mình phải chờ đợi như vậy, chỉ cảm thấy cô không nói một lời, cũng không về nhà khiến anh cảm thấy mình không thoải mái.
Không thoải mái đến nỗi một trang tài liệu anh cũng đọc không vào.
Nhưng cô vẫn đi, thậm chí là đi cùng Dương Nhâm Hi.
Đoạn Kính Hoài ngồi trên xe, anh nhớ tới lời Lộc Tang Tang nói: "Việc ai nấy làm, không cần quan tâm đối phương."
Đúng vậy, đây là câu cô treo trên đầu lưỡi, anh nghe thành quen.
Đoạn Kính Hoài hít một hơi thật sâu, sau đó giẫm mạnh chân ga.
Trong lòng nảy sinh bực tức vì bị xem nhẹ, càng về sau, anh càng cảm thấy mình nhiều chuyện.
"Tang Tang, cậu muốn đi đâu chơi." Trên xe Dương Nhâm Hi, Nguyễn Phái Khiết hỏi cô.
Lộc Tang Tang nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thản nhiên đáp: "Đưa tớ về nhà đi."
"Cậu muốn về nhà? Vậy sao lúc nãy cậu không dứt khoát ngồi xe Đoạn Kính Hoài cho rồi?"
"Ý tớ là quay về nhà ba mẹ tớ."
Nguyễn Phái Khiết: "Đã trễ thế này, cậu nên về nhà tớ thì tốt hơn."
"Không, tớ ở nhà cậu lâu rồi." Lộc Tang Tang yểu xìu nói tiếp: "Tớ muốn về nhà thăm mẹ tớ một chút."
Dương Nhâm Hi nhìn cô thông qua kiến chiếu hậu, "Xác định chưa?"
"Rồi."
"Biết rồi, tớ đưa cậu về."
Về đến nhà trời đã khuya, mẹ cô đã ngủ từ lâu. Có điều Lộc Tang Tang vẫn muốn về, không hiểu vì sao, cô chỉ muốn về phòng mình ở đây."
Đưa mắt nhìn theo xe Dương Nhâm Hi một chút, cô mở cửa vào nhà, đèn phòng khách còn sáng, Lộc Tang Tang ném túi xách sang một bên rồi đi vào phòng bếp uống nước.
Hôm nay cô uống rượu không nhiều, nhưng vẫn hơi chóng mặt.
Cô vừa uống nước vừa đi lên lầu.
"Tang Tang?"
Đúng lúc này, có người gọi tên cô, Lộc Tang Tang ngẩng đầu thì thấy Lộc Trí Viễn đang đi xuống lầu.
"Anh cả, muộn thế này anh chưa ngủ à?"
"Ừ." Lộc Trí Viễn đi đến gần, đầu lông mày khẽ nhíu lại, "Lại uống rượu."
Lộc Tang Tang nhún nhún vai, "Một chút thôi."
"Sao em về đây? Kính Hoài đâu?"
Lộc Tang Tang dừng lại, ý cười giữa hai đầu chân mày mang theo vẻ nặng nề, "Đột nhiên muốn trở về mà thôi, như thế nào? chẳng lẽ anh cả không hi vọng em về đây hay sao?"
Lộc Trí Viễn khựng người.
"À, cũng đúng, nhất định anh cả không hi vọng em về." Lộc Tang Tang làm ra vẻ nhớ về chuyện xa xưa lúc trước, cô cười xòa: "Khi còn bé anh còn định dẫn em ra ngoài vứt đi mà."
"Tang Tang!" Lộc Trí Viễn không ngờ đột nhiên cô nhắc chuyện này, sắc mặt anh trắng bệch.
"Ồ... Xin lỗi, có lẽ em uống hơi nhiều rồi, chuyện này không nên nhắc lại." Lộc Tang Tang vỗ vỗ vai Lộc Trí Viễn, "Anh coi như không nghe thấy đi ha."
Nói xong, cô lướt qua người anh đi lên lầu. Nháy mắt khi đưa lưng về phía Lộc Trí Viễn, sắc mặt Lộc Tang Tang càng lạnh lùng, cô bực bội nghĩ, tại sao sau khi uống rượu, chuyện phiền lòng lại càng nhiều.
Lộc Trí Viễn nhìn theo bóng lưng Lộc Tang Tang, cho đến khi cô vượt qua hành lang rồi biến mất hẳn, trên gương mặt trắng bệch của anh hiện lên vẻ không biết là áy náy hay đau khổ.
Khi còn bé, anh luôn cho rằng bởi vì Chung Thanh Phân cho nên ba mẹ anh mới ly hôn, cho nên sau khi mẹ đau buồn rồi qua đời, anh càng ghi hận ba mình tái hôn với người phụ nữ kia, cũng bởi vì thế, anh càng chán ghé cô em gái cùng cha khác mẹ này.
Năm đó, anh đã làm một chuyện to gan lớn mật, định dẫn Lộc Tang Tang ra ngoài vứt đi.