Nhà Từ Dao cùng hướng với hai người, nhưng khoảng cách xa hơn nhiều. Một là ở trung tâm thành phố, một là cách trung tâm thành phố một tiếng lái xe.
Sau khi về nhà, Lộc Tang Tang đoán Đoạn Kính Hoài vẫn đang trên đường đưa người ta về, cô quăng đại túi xách sang một bên, mặt mày hậm hực.
Đương nhiên, đây là cô thúc đẩy. Chẳng qua là tim không thắng nổi hành vi, ngoài miệng bảo người ta làm như vậy, thái độ cũng làm như chẳng có việc gì, song đến khi chỉ còn lại một mình, cô không thể dối lòng là không quan tâm.
Mặc dù đã vài lần tự nhủ với bản thân chuyện này không có gì cả, nhưng nội tâm vẫn không kiềm chế được mà tức giận.
Lộc Tang Tang đi về phòng mình, cô cởi quần áo, tẩy trang rồi tắm rửa, gội đầu sấy tóc một lúc lâu, thế nhưng làm nhiều chuyện như vậy rồi mà Đoạn Kính Hoài vẫn chưa về.
Lộc Tang Tang rời khỏi phòng, cô tùy ý cột tóc thành đuôi ngựa, mặc đồ ngủ ngồi trên sofa.
Cô ngủ không được cho nên mở TV trong phòng khách lên, chọn đại một chương trình tuyển thực tập sinh bắt đầu xem.
Hơn mười một giờ, Đoạn Kính Hoài về nhà.
Anh mở cửa rồi đổi dép lê.
Từ đầu đến cuối, Lộc Tang Tang vẫn không nhìn anh, cô dán chặt mắt vào màn hình TV, lúc buồn cười thì sẽ vui vẻ cười ha ha hai tiếng.
Đoạn Kính Hoài đặt chìa khóa xuống, lúc đi vào phòng khách, sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Đưa Từ Dao về nhà tốn không ít thời gian của anh, trên đường đi, cảm giác bực bội không ngừng dâng lên, chuyện này khiến cho tâm trạng anh có chút bất ổn, thế nên trong đêm khuya, anh liên tục tăng tốc độ.
Anh luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân mình, có điều đêm nay anh lại mất khống chế.
"Lộc Tang Tang." Anh đứng trước bàn trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Lộc Tang Tang ngáp một cái, lúc này cô mới dời mắt lên người anh, "Mới về à? Tốn nhiều thời gian như vậy?"
Đoạn Kính Hoài: "Nhà cô ấy rất xa."
"Ồ." Lộc Tang Tang cười cười, "Tôi còn tưởng hai người ghé đâu đó uống vài ly chứ."
"Tôi và cô ấy đều là bác sĩ, sẽ không uống rượu."
"Đúng nhỉ." Lộc Tang Tang rũ mi, "Hai người đều là bác sĩ, cùng một loại người, tôi không biết."
Trông thái độ điềm nhiên như không của cô, anh chợt nhớ đến dáng vẻ tặng anh cho người ta lúc nãy của cô, cô thật sự... thật sự không để ý sao?
"Tại sao vừa rồi không ngồi xe tôi?"
"Thì chẳng phải anh còn đưa Từ Dao về nhà à?"
"Chúng ta có thể đi chung."
"Tại sao phải như vậy?"
Đoạn Kính Hoài: "Tại sao không thể như vậy?"
Lộc Tang Tang nghiêng đầu, "Thế nhưng tôi đi chung với anh thì sao hai người có không gian trò chuyện tâm sự chứ?"
Đoạn Kính Hoài cắn răng: "Chúng tôi trò chuyện cái gì?"
"Trên bàn ăn, chẳng phải hai người có rất nhiều chuyện để nói sao? Tôi thấy Từ Dao có vẻ rất thích hàn huyên với anh." Lộc Tang Tang chống cằm, trong mắt là ánh sáng như đang xem kịch vui, "Cô ấy thích anh."
"Lộc Tang Tang, chúng ta đã kết hôn." Đoạn Kính Hoài trầm giọng nói.
"Ừm, tôi biết."
"Vì vậy tôi sẽ không cùng những người khác..." Đoạn Kính Hoài dừng lại một lát, "Em không cần suy nghĩ bậy bạ."
Hai mắt Lộc Tang Tang mở to, có chút chờ mong, cô hỏi: "Cho nên thế nào?"
"Tôi nói rồi, nếu đã kết hôn, tôi sẽ hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ một người chồng, hôn nhân không phải trò đùa, em ------"
"Lại là trách nhiệm và nghĩa vụ!" Đột nhiên Lộc Tang Tang cầm điều khiển từ xa đập mạnh xuống bàn một cái, cô đứng lên trừng mắt nhìn anh, "Tôi cũng đã nói rồi, giữa chúng ta không cần nhiều ràng buộc như vậy! Cuộc hôn nhân của chúng ta tất cả chỉ vì lợi ích, anh không thích tôi tôi cũng chẳng thích anh, hà tất phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ như vợ chồng thật? Giả sử gặp được người mình thích, chúng ta nên thoải mái buông tay, không phải sao?"
Hai tay thả bên người Đoạn Kính Hoài chậm rãi nắm thành quyền, "Em có người mình thích?"
Lộc Tang Tang nghẹn họng, "Hiện tại không có không có nghĩa là sau này không có, vậy nên anh không cần mang trách nhiệm và nghĩa vụ ra nói, giữa chúng ta, tự do!"
Nói xong, Lộc Tang Tang đen mặt đi về phòng mình.
Cửa phòng đóng lại cái rầm, lập tức ngăn cách tất cả ở bên ngoài.
Dưới ánh đèn sáng ngời, tiếng chương trình ti vi ồn ào, khiến người ta hít thở không thông. Lộc Tang Tang tựa lưng vào cửa, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, cô cảm thấy thiếu dưỡng khí, hơi thở rối loạn không thông chẳng khác nào một bàn tay to lực lưỡng, hung hăng bóp chặt cổ cô.
Từ lúc nào trách nhiệm và nghĩa vụ cô thích nghe anh nói nhất, lại trở thành thứ cô căm thù đến tận xương tủy?
Mà hiện tại, ngoài phòng khách, Đoạn Kính Hoài vẫn trầm mặc đứng đấy.
Trên ti vi vẫn phát tiết mục tuyển thực tập sinh, Đoạn Kính Hoài vừa liếc mắt đã nhìn thấy tiết mục Dương Nhâm Hi đang kéo đàn vi-ô-lông dạy các nam sinh. Anh nhớ mang máng cô đã từng nói qua, Dương Nhâm Hi nhận lời làm khách quý tham gia chương trình tuyển chọn thực tập sinh gì đó, lúc về còn mang chữ ký nam sinh mà cô thích...
Nếu có người mình thích thì thoải mái buông tay?
Cô thích ai? Dương Nhâm Hi? Hay là người nào khác?
Lòng Đoạn Kính Hoài tích tụ oán khí, nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Lộc Tang Tang, tâm tình càng lúc càng không yên ổn.
Có điều giây phút này anh vẫn cố chấp tin tưởng, dù cho cô tùy hứng đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không kéo dài lâu, anh cảm thấy Lộc Tang Tang sẽ không vì yêu thích nhất thời mà buông tha cho lợi ích cô nhận được từ cuộc hôn nhân này.
Về phần Dương Nhâm Hi hay là ai khác...
Lần đầu tiên trong đời Đoạn Kính Hoài hung tợn nghĩ bọn họ là cái thá gì.
**
Sáng hôm sau, mắt Lộc Tang Tang hiện quầng thâm rõ ràng, mặt cô không biến sắc nhìn bản thân trong gương, sau đó tỉ mỉ trang điểm.
Trang điểm đâu ra đó, cô gái trong gương vô cùng xinh đẹp, lại là một Lộc Tang Tang không sợ trời không sợ đất, tùy ý bốc đồng như trước.
Ra khỏi phòng, Lộc Tang Tang gặp Đoạn Kính Hoài. Anh đang ngồi trên sofa phòng khách, bên cạnh là tài liệu được sắp xếp chỉnh tề. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn.
"Trong phòng bếp có bữa sáng." Anh nói.
Lộc Tang Tang không nói gì, cô đi thẳng ra cửa mang giày.
"Không ăn?"
"Tôi hơi vội." Lộc Tang Tang nhanh chóng mang giày vào rồi cầm chìa khóa xe bên cạnh lên, mở cửa ra ngoài.
Lúc đóng cửa, cô lơ đãng nhìn về phía Đoạn Kính Hoài, anh vẫn ngồi ở đó, ánh mắt nhàn nhạt, dường như tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Lộc Tang Tang thu hồi ánh mắt, cô dùng sức đóng cửa lại.
Fuck, chẳng lẽ không phải cãi nhau? Lý nào còn quan tâm cô có ăn sáng hay không! Bệnh thần kinh!
Lộc Tang Tang lái xe thẳng đến công ty, kỳ thật
hôm nay không có việc gì, nhưng cô không muốn ở lỳ trong nhà.
Buổi chiều rảnh rỗi đến chán, cô nhắn tin wechat cho mẹ mình, thế nhưng bà không trả lời.
"Đinh Tiệp."
"Dạ." Trợ lý đi từ bên ngoài vào, "Chị muốn uống cà phê hả?"
"Không phải." Lộc Tang Tang thuận miệng hỏi: "Chị muốn hỏi hạng mục hóa chất bên kia thế nào, em có nghe chuyện chú nhỏ của chị muốn tiếp nhận không?"
"Ồ..." Đinh Tiệp hơi do dự trả lời: "Chuyện này, em có nghe nói..."
Lộc Tang Tang nhíu mày, "Cả công ty đều biết?"
Đinh Tiệp cuối đầu, không dám nói tiếp.
"Bảo em nói thì nói đi, chỗ này có ai nghe mà sợ."
Đinh Tiệp nói quanh nói co: "Là như thế này, em nghe nói chú nhỏ chị muốn tiếp nhận, còn đi xin lão phu nhân, chắc lão phu nhân sẽ đồng ý thôi."
"Mẹ chị nói không sai." Lộc Tang Tang có chút tức giận, "Ba chị đâu? Ba chị nói thế nào?"
"Trong cuộc họp hôm qua ông ấy không đồng ý, nhưng hôm nay nghe đám người Tiểu Lưu nói, mọi chuyện có biến, phía lão phu nhân bên kia có vẻ không nhượng bộ."
Lộc Tang Tang nhíu mày, tiếp tục gọi điện cho Chung Thanh Phân, nhưng chuông điện thoại mới vang vài tiếng thì bị tắt.
"Hừ, còn không chịu nhận điện thoại?"
"Ban nãy bà ấy họp với đại thiếu gia."
"Lộc Trí Viễn?"
"Dạ."
Lộc Tang Tang ồ một tiếng, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Lộc Trí Viễn.
"Tang Tang?" Lộc Tang Tang rất hiếm khi gọi điện thoại cho Lộc Trí Viễn, cho nên lúc nhận điện thoại anh vô cùng bất ngờ.
"Có gặp mẹ em không?"
"Họp xong dì đi rồi."
"Ồ, vậy anh có biết đi đâu không?"
Lộc Trí Viễn: "Về nhà tổ."
"Cái gì?" Lộc Tang Tang cảm thấy ngoài ý muốn, "Mẹ đi gặp ông bà nội làm gì?"
Lộc Trí Viễn do dự đáp: "Chuyện chú nhỏ có lẽ em đã biết, bây giờ chú đang ở nhà bà nội, chắc dì muốn đi hỏi rõ ràng mọi chuyện."
"Vậy còn ba đâu?"
"Hôm qua ba có việc rời khỏi Đế Đô, tối mới về."
Lộc Tang Tang xoa tâm mi, "Mẹ em đi lúc nào thế? Chẳng phải rước họa vào thân sao? Em đi tìm bà."
Lộc Trí Viễn: "Em ở công ty?"
"Ừm."
"Ngồi xe anh đi, đúng lúc anh có việc muốn nói với ông nội."
"... Ồ."
Đây là lần đầu tiên Lộc Tang Tang ngồi xe Lộc Trí Viễn, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trầm mặc không nói mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chuyện chú nhỏ đúng là quá đáng rồi." Lộc Trí Viễn phá vỡ yên lặng.
Lộc Tang Tang quay đầu nhìn anh, nghe anh nói tiếp: "Hạng mục hóa chất luôn do dì quản lý, dì hiểu rõ hơn ai hết."
"Bà nội đâu quan tâm những chuyện này." Lộc Tang Tang cười tự giễu, "Bà chỉ cảm thấy mẹ em nắm quyền là không được, phải tìm mọi cách đoạt tất cả mọi thứ trên tay mẹ."
Lộc Trí Viễn không lên tiếng.
Lộc Tang Tang: "Anh có thấy lạ hay không? Tại sao cả mẹ em và em đều không lọt được vào mắt bà nội? À đúng rồi, không vừa mắt các người nữa."
Bàn tay cầm tay lái của Lộc Trí Viễn hơi xiết chặt, "Anh không hề nói em không vừa mắt anh."
"Thật à?" Lộc Tang Tang cười cười, rõ ràng không quá tin tưởng.
Lộc Trí Viễn mấp máy môi, nhưng không giải thích nhiều. Khoảng cách giữa bọn họ, theo thời gian càng ngày càng xa.
Một giờ sau, hai người đến khu nhà tổ, nhưng mà vừa mới bước vào cô đã nhận được tin Chung Thanh Phân đã đi rồi.
Lộc Tang Tang lấy điện thoại ra gọi cho Chung Thanh Phân, thế nhưng điện thoại chỉ đổ chuông.
"Thật là, phiền chết mất, sao lại không nghe máy."
Lộc Trí Viễn: "Có lẽ dì đang lái xe không tiện nghe máy, em vào nghỉ một chút đi."
"Không cần." Lộc Tang Tang đi ra ngoài, "Em đi trước."
Lộc Trí Viễn: "Em không có lái xe."
"Em gọi xe."
Lộc Tang Tang mặc kệ Lộc Trí Viễn gọi mình ở phía sau, cô lấy điện thoại ra gọi xe. Trên đường về lại công ty, Lộc Tang Tang lại gọi cho Chung Thanh Phân hai cuộc, có điều bà vẫn không nghe.
Cô nhíu mày ngồi ở băng ghế sau, lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Lúc xe vừa vào đến nội thành, rốt cuộc Chung Thanh Phân cũng gọi lại, Lộc Tang Tang vui vẻ, cô lập tức nghe máy, "Mẹ bận chuyện gì thế? Sao bây giờ mới gọi lại cho con?"
"Xin hỏi cô là con gái bà Chung sao?" Là một giọng nữ lạ lẫm.
Lộc Tang Tang kinh ngạc: "... Là tôi."
"Cô cố gắng bình tĩnh, là thế này, bà Chung xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang ở phòng cấp cứu bệnh viện số hai của chúng tôi..."
Trái tim đau đớn kịch liệt, sắc mặt Lộc Tang Tang lập tức trắng bệch, "Sao cơ?"
"Hiện tại cần người nhà tới đây, xin cô hãy cố gắng giữ bình tĩnh..."
Đầu bắt đầu ô...ô...ô...n..g, bàn tay cầm điện thoại của Lộc Tang Tang cũng run lẩy bẩy, cô có chút không dám tin nhìn lại màn hình điện thoại, có điều tên hiển thị trên đó, rõ ràng chính là mẹ cô.
Nhưng mà tai nạn xe? Cấp cứu? Đang gạt người phải không?
Nói đùa gì vậy?!
Tài xế taxi nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi lo lắng hỏi: "Cô gái, cô không sao chứ?"
Sắc mặt Lộc Tang Tang hiện giờ không thể dùng từ trắng để hình dung, cả người cô run rẩy, dường như chỉ cần một tác động nhỏ là sẽ ngã xuống.
"Bác tài, mau quay xe lại, đến bệnh viện." Cô nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình tỉnh táo, "Bệnh viện số hai."