Hành lang dài cách âm, ngăn cách không gian xa hoa lãng phí náo nhiệt ở bên ngoài, Lộc Tang Tang tránh khỏi lồng ngực Đoạn Kính Hoài rồi ngạc nhiên nhìn anh.
Lời anh mới nói... là lời thô tục phải không?
"Chị Tang Tang..." Đào Vũ khiếp sợ nhìn cô, "Anh ta nói thật?"
Ánh mắt Lộc Tang Tang rơi lên người Đào Vũ lần nữa, "Thật."
Ánh mắt Đào Vũ có chút đề phòng, "Vậy chị có muốn ra ngoài với tôi không?"
Trong mắt chàng trai trẻ, đàn ông sắp ly hôn còn dây dưa, nhất định không phải người tốt.
Có điều, Lộc Tang Tang chỉ khoát tay một cái, "Không cần, cậu ra ngoài chơi trước đi, tôi ra sau."
"Nhưng mà, lỡ anh ta bắt nạt chị thì sao?"
"Phụt ----- Bắt nạt tôi?" Lộc Tang Tang vui vẻ, "Không đời nào, cậu yên tâm đi, ai dám bắt nạt tôi chứ."
"Nhưng anh ta..."
"Được rồi, cậu đi mau đi." Lộc Tang Tang kiên nhẫn nói, "Tôi sẽ ra ngay."
Thấy không còn cách nào nữa, Đào Vũ đành cẩn thận từng bước đi ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Lộc Tang Tang mới nhìn thẳng vào Đoạn Kính Hoài.
Vẻ mặt người sau tối tăm phiền muộn, ánh mắt có chút dọa người.
"Bác sĩ Đoạn, anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao anh ở đây?"
Đoạn Kính Hoài giữ chặt cổ tay cô, anh trầm mặc muốn kéo cô đi ra ngoài. Lộc Tang Tang nhíu mày hất tay anh ra, "Anh làm gì thế?"
"Về với anh."
"Về?" Lộc Tang Tang buồn cười nhìn anh, "Có phải anh quên rồi không, chúng ta sắp ly hôn."
Khóe mắt Đoạn Kính Hoài run run, "Vì vậy, em và thằng nhóc kia..."
"Tôi và cậu ta như thế nào?" Lộc Tang Tang đưa tay sờ mũi, hiểu rõ nhất định anh cho rằng mình và cậu nhóc kia có gì rồi, "À, cậu nhóc đó là bạn tôi, chúng tôi tạm thời không có gì."
Tạm thời.
Đoạn Kính Hoài cắn chặt răng cấm, cảm giác máu xông lên não.
"Có điều, dù tôi và cậu ta thật sự có gì đi chăng nữa, theo lý mà nói, anh không có quyền ngăn cản tôi." Lộc Tang Tang nghiêm túc nói: "Chúng ta sắp ly hôn."
Ly hôn... Lại là ly hôn.
Đoạn Kính Hoài cảm thấy mình bị từ này đàn áp sít sao, cô chán ghét cuộc hôn nhân với anh, cho nên muốn đi tìm người mình thích, có lẽ anh phải thản nhiên buông tay đấy.
Mấy ngày qua, anh làm việc bình thường, giải phẫu bình thường, cuộc sống hàng ngày không hề thay đổi, dường như không vì cô đi mà xảy ra vấn đề.
Vậy thì thế nào, tối ngay nghe cô đến đây, anh cũng đến cùng Giản Minh Đường.
Cô nói, anh không biết yêu.
Anh cảm thấy cô nói không sai, cuộc sống anh hết sức tẻ nhạt, không biết thế nào mới là nghiêm túc yêu một người, cho nên người hoạt bát như cô, sống cùng anh nhất định sẽ rất nhàm chán.
Anh biết mình không thích hợp với cô, nhưng mà anh đã chống lại lý trí, quyết định đi tìm cô.
Anh cũng không hiểu chính mình nữa, thế nhưng nếu không tìm cô, anh sẽ cảm thấy cực kỳ phiền muộn, cả người uể oải không có tinh thần.
"Chúng ta còn chưa ly hôn..." Đoạn Kính Hoài nói nhỏ.
"Có phải bà nội và mẹ bảo anh đến khuyên tôi không?" Lộc Tang Tang chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô, "Bà và mẹ không hi vọng chúng ta ly hôn, anh... Cũng không muốn."
"Nhưng tôi không muốn sống không mục đích như trước." Lộc Tang Tang cúi đầu, che giấu đau khổ và bất đắc dĩ nơi đáy mắt, "Hơn nữa, nhân lúc này tôi còn có thể tìm người mình thật sự yêu thích..."
"Anh thích em."
"..."
Lộc Tang Tang thảng thốt ngẩng đầu.
"Anh thích em... Lộc Tang Tang, chúng ta đừng ly hôn được không?"
"Anh đùa cái gì vậy?" Lộc Tang Tang lùi về sau một bước, thái độ rõ ràng là mất định hướng, "Tôi đòi ly hôn anh mới thích tôi, vậy trước đây anh không thích tôi à?"
"..."
"Tôi nói này, hôn nhân của chúng ta không có bất kỳ ý nghĩa gì, lợi ích hai nhà cũng không vì thế mà ảnh hưởng, anh thật sự không cần phải như thế." Sau khi hoảng hốt lòng Lộc Tang Tang bỗng dâng lên cơn giận dỗi vô cớ, cô không nhìn ra Đoạn Kính Hoài thích cô chỗ nào, cũng không biết tại sao anh thích cô.
Cho nên trong mắt cô, chỉ vì anh không cam lòng kết thúc cuộc hôn nhân này mới nói thích cô.
"Lộc Tang Tang ------"
"Hai ngày nữa chúng ta đến cục dân chính." Lộc Tang Tang không muốn nghe thêm nữa, "Anh chuẩn bị một chút."
Nói xong, Lộc Tang Tang chạy đi mất.
Cô hơi sợ.
Chủ yếu là bị dọa sợ.
Bởi vì cô không ngờ Đoạn Kính Hoài sẽ nói thế với mình, trong mắt cô, Đoạn Kính Hoài chỉ níu kéo tượng trưng khi cô nói muốn ly hôn mà thôi, tựa như hôm cô dọn nhà vậy, nói hai câu là đủ rồi. Nói thêm gì đó quả thật không giống phong cách của anh, người lạnh nhạt như anh, biết cái gì gọi là thích không...
Sau khi trở lại, Lộc Tang Tang uống cạn ly rượu mạnh, chất lỏng lạnh buốt chảy vào trong cổ họng, kích thích cô rùng mình một cái.
"Tang Tang, sao cậu đi lâu quá vậy, táo bón à?" Bạn tốt Tiểu Ưu trêu ghẹo.
"Cậu mới táo bón." Lộc Tang Tang vòng tay ôm chầm vai cô nàng rồi nói nhỏ: "Tớ nói cậu đó, ban này cậu nhóc kia nói biết chuyện tớ sắp ly hôn, cậu có ý gì hả?"
"Ặc... Chẳng phải tớ suy nghĩ cho cậu sao?" Tiểu Ưu giải thích: "Cuộc hôn nhân nam không yêu nữ không thương giữa cậu và Đoạn Kính Hoài, rốt cuộc cũng kết thúc, không phải nên có một tiểu thịt tươi đáng yêu làm bạn à?"
"Cậu cút đi, dù ly hôn tớ cũng không thích con nít."
"Cái gì mà con nít, người ta hai mươi rồi, chỉ nhỏ hơn cậu mấy tuổi." Suy nghĩ một chút, Tiểu Ưu nói thêm: "Được rồi, tớ thừa nhận, cậu nhóc đó không được đẹp trai như Đoạn Kính Hoài, nhưng mà cũng đâu tệ lắm, miệng ngọt, hoàn toàn khác hẳn Đoạn đại thiếu gia, mỗi lần gặp anh ấy tờ đều có cảm giác mình bị anh ấy đông lạnh."
"... Không muốn nói chuyện với cậu nữa, tớ về đây."
"Hả? Còn sớm mà về làm gì?"
"Tớ uống nhiều! Buồn ngủ!"
**
Hôm Đoạn Kính Hoài trở về nhà, bầu không khí cực kỳ u ám.
Sau khi cơm nước xong, anh vốn muốn lên lầu, kết quả bị người lớn trong nhà ngăn lại.
"Kính Hoài, con giải thích xem, chuyện gì xảy ra thế? Đang yên lành sao lại ly hôn?"
"Đúng vậy, Tang Tang là đứa trẻ ngoan, có phải con ăn hiếp người ta không?"
"Kính Hoài, xem xét lại đi, hôn nhân không phải trò đùa."
"Đúng đấy,
mau dỗ dành Tang Tang trở về cho ta!"
...
Đoạn Kính Hoài ngồi im nghe người lớn lải nhải, chờ họ nói đến miệng đắng lưỡi khô vòng về vấn đề ban đầu, anh mới gật đầu chào mọi người, không nói tiếng nào đứng dậy đi lên lầu.
Bà nội Ngụy Nhược Hoa đánh lên tay ông nội Đoạn một cái, giọng tràn đầy bất mãn và oán giận: "Tại ông hết đấy, ông xem cháu nội ông dạy kìa, đúng là đúc từ một khuôn ra."
Ông cụ Đoạn xoay mặt già lại, "Tại sao lại đổ lỗi cho tôi?"
"Xem đi, khi còn bé Kính Hành không theo ông, cho nên không học cái dáng vẻ trầm mặc ít nói của ông đó."
"..."
Đoạn Kính Hành vốn ngồi dự thính bên cạnh, bỗng dưng chủ đề dời sang người anh, anh vội vàng đứng dậy, "Con lên lầu tâm sự với anh con đây."
Chúc Văn Quân nói với theo: "Nhớ khuyên anh con đấy, ly hôn cái gì mà ly hôn...!"
"Dạ."
Lúc Đoạn Kính Hành gõ cửa phòng Đoạn Kính Hoài, Đoạn Kính Hoài đang đứng cạnh cửa sổ, anh trầm tư nhìn bên ngoài, theo tầm mắt anh, Đoạn Kính Hành thấy chỗ đó trống không, chẳng có gì hết.
"Anh nhìn gì thế?" Đoạn Kính Hành thoải mái dựa vào bàn sách bên cạnh.
Đoạn Kính Hoài: "Trước kia ở chỗ này nhìn thấy cô ấy, anh bỗng nghĩ rốt cuộc trong đầu cô ấy đang nghĩ gì?"
"Hả?" Đoạn Kính Hành đơ người, nhất thời không ý thức được anh đang nói gì.
Ánh mắt Đoạn Kính Hoài khẽ thay đổi, "Lúc thích một người, dường như cô ấy rất nhiệt tình, sinh lực trên người có vẻ không bao giờ dùng hết, thời thời khắc khắc dính lên người kia mới được.
Sắc mặt Đoạn Kính Hành hơi cứng lại, anh nhận ra người Đoạn Kính Hoài nói là Lộc Tang Tang.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Kính Hoài nhắc đến Lộc Tang Tang trước mặt Đoạn Kính Hành, cũng không phải hai người cố gắng né tránh, mà là sau khi xảy ra chuyện đó, bọn họ người trời nam, người đất bắc, theo năm tháng trôi qua, dần dần không nhắc tới nữa.
"Việc ly hôn không phải do anh đề nghị." Đoạn Kính Hành nói chắc nịch.
Đoạn Kính Hoài: "Từ khi kết hôn, anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn."
Đoạn Kính Hành sửng sốt một chút, anh cảm thấy hết sức ngoài ý muốn với những điều Đoạn Kính Hoài nói: "Anh thật lòng thích Tang Tang?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời, song kỳ thật anh đã tự hỏi vấn đề này vô số lần.
Thích là gì, yêu là gì, anh không xác định.
Anh chỉ biết, vào nhiều năm trước mỗi lần cô xuất hiện bên cạnh anh, tầm mắt anh luôn bất giác hướng về cô, anh sẽ suy nghĩ từng cách cô làm, từng lời cô nói, thậm chí là mỗi động tác. Chưa từng có ai khiến anh quan tâm như vậy, cô mang lại cho anh cảm giác thú vị hơn bất cứ ca bệnh nan giải nào khác.
Cũng có lẽ do sự thú vị đó, khiến cho anh không hề bài xích khi quyết định đính hôn với cô, thậm chí còn có một chút vui vẻ không biết tên.
Ngay từ đầu anh đã biết cô không thích anh, hoặc là chỉ muốn lợi dụng anh mà thôi, song anh vẫn không từ bỏ ý định kết hôn với cô.
Một mặt là chịu trách nhiệm cho chuyện ngoài ý muốn kia, một mặt là vì anh chưa từng có cảm giác "Muốn ở chung" với bất kỳ cô gái nào, anh phát hiện người duy nhất anh không bài xích chính là cô.
Vì vậy, anh cảm thấy tuy cuộc hôn nhân của mình và Lộc Tang Tang chỉ là hư danh, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.
Hơn nữa khi cô chưa đề nghị ly hôn, anh đã từng nghĩ, có lẽ đợi đến khi cô cảm thấy thích hợp, hai người sẽ sinh một đứa con, sau đó cứ như vậy an ổn qua cả đời...
Nhưng mà anh không ngờ, cô lại đánh vỡ mơ ước hão huyền này.
Trong nháy mắt đó, anh vô cũng hiểu rõ lòng mình, anh không muốn. Đến nỗi chỉ cần vừa nghĩ tới cô sẽ thuộc về một người khác, tim anh đau nhói như bị dao đâm vào, từng nhát từng nhát, gần như khiến người ta không chịu nổi.
Thấy Đoạn Kính Hoài như thế, Đoạn Kính Hành biết rõ đáp án là khẳng định, anh cười nói: "Thích một cô gái như Tang Tang chẳng có gì lạ cả."
Đoạn Kính Hoài nghiêng đầu nhìn em trai mình, người sau cũng bình tĩnh nhìn lại, dường như không hề quan tâm trong lời mình chứa bao nhiêu ẩn ý.
"Cô ấy rất đáng yêu, cách làm việc hết sức trực tiếp, cho nên muốn ở bên cô ấy, có lẽ anh nên thẳng thắn biểu đạt tâm ý bản thân, bằng không kết cục bỏ lỡ nhau cũng không lạ."
Đoạn Kính Hoài híp mắt: "Em..."
"Anh, em chỉ muốn nói với anh, thích thì hãy quý trọng." Đoạn Kính Hành đứng thẳng dậy, "Nếu không, người hối hận sẽ là anh."
Nói xong, Đoạn Kính Hành rời khỏi phòng Đoạn Kính Hoài.