Nhìn dáng người nhỏ bé đang vật vã đang giành từng phút sống sót ở dưới đất mà mặt Nhan Từ Khuynh không có chút thương cảm nào.
Bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt tái nhợt kia rồi giọng nói giận dữ vang lên:
- Dương Họa Y! Cô định diễn cảnh này cho ai xem? Ra vẻ mình đáng thương ư? Lúc cô giết người sao cô không nghĩ đến người đó đáng thương?
Nhưng dù có nói gì, có giận dữ đến đâu cô vẫn không nghe gì.
Trong đầu cô chỉ còn những kí ức đau khổ mơ hồ cùng với những cơn đau thể xác không thể chống đỡ nổi nữa.
Dù Nhan Từ Khuynh có bóp mạnh đến đâu thì cô cũng không có phản ứng gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhan Từ Khuynh có chút thay đổi.
Không hiểu sao thấy Dương Họa Y như vậy lòng anh có chút đau.
Có lẽ do thời gian đã dài nên...!Im lặng một lúc, anh buông lỏng tay ra.
Sau đó anh đứng dậy lấy chiếc áo choàng quấn lên người cô rồi bế cô đi.
Ra đến cổng, Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho vệ sĩ gác cổng:
- Mau chuẩn bị xe!
Trên đường đến bệnh viện.
Mới đầu Nhan Từ Khuynh còn mặc Dương Họa Y dựa người vào cửa, muốn ngồi thế nào thì ngồi, ngã cũng kệ.
Nhưng được một lúc, anh lại kéo nhẹ cô lại gần rồi ôm cô vào lòng.
Anh khẽ níu mày khi cảm nhận được hơi thở của cô càng lúc càng yếu dần.
Vừa đến bệnh viện, anh bế cô xuống xe rồi bước nhanh vào trong.
- Mau cấp cứu cho cô ta! Chậm 1 phút thì đừng mong bệnh viện này tồn tại.
Các bác sĩ nghe vậy liền vội vã đưa Dương Họa Y vào trong.
Hai tiếng sau, đèn cấp cứu cũng tắt.
Các bác sĩ run rẩy đi ra.
Họ sợ nói ra tình hình của cô, Nhan Từ Khuynh sẽ ném họ ra ngoài mất.
- Sao rồi? - Giọng nói lạnh lùng vang lên làm mọi người càng sợ hơn.
- Dạ...!Thưa Nhan thiếu...!Dương tiểu thư...!có...!có chút khá hơn rồi ạ...!Nhưng...!
- Nhưng sao?
- Dạ...!Dương tiểu thư...!do nhiễm lạnh nhiều nên...!hô hấp có...!chút khó khăn...!thậm chí có dấu hiệu...!xuất huyết...!phổi...!Còn...!còn nữa...!tiểu thư sức khỏe yếu...!nên...!nên nhịp tim có...!có chút bất ổn...!cần theo dõi...!Còn cả vết thương...!vết thương sâu...!nên cô ấy...!bị mất máu nhiều...!
Các bác sĩ càng ngày càng run hơn nữa vì sắc mặt của anh càng ngày càng đen lại theo từng lời nói của họ.
- Đi đi!
Chỉ chờ câu này, các bác sĩ nhanh chóng rời đi, không dám quay đầu lại.
Nhan Từ Khuynh mở cửa phòng bước vào.
Dương Họa Y nằm bất động ở đó.
Chiếc ống thở dường như che hết cả gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy.
Những miếng gạc trắng tinh băng bó dày xung quanh người cô.
Còn cả những ống dây truyền nữa.
Anh lặng lẽ lại gần ngồi cạnh cô.
Số đo nhịp tim nhịp thở bên cạnh hiển thị con số khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Dường như nó đang tính từng phút sống của cô vậy.
Nhan Từ Khuynh rơi vào trầm mặc.
6 năm.
Một thời gian khá dài anh đối xử tệ bạc với Dương Họa Y.
Nhưng anh chẳng cảm thấy chút hối hận nào vì đã làm vậy.
Đơn giản, anh hận cô vì cô đã giết người mà anh yêu thương rất sâu đậm.
Anh hận cô, không hối hận khi ngược đãi cô, ra tay tàn nhẫn nhiều hơn với cô nhưng lúc này anh lại thấy chút đau khi thấy cô như vậy.
Đến tối, sang ngày hôm sau,