Nhan Từ Khuynh ở ngoài bước vào.
Gương mặt anh có chút tức giận.
Không phải anh giận cô vì chuyện Liễu Nhi kể mà là anh giận vì thấy cô vẫn còn có ý nghĩ như thế.
- Anh bảo bao nhiêu lần rồi? Em không được phép nghĩ như thế cơ mà!
- Sao? Anh cấm được tôi à? Thiếu phu nhân của Nhan gia về rồi sao anh không ở cạnh mà đến đây làm gì? Nhỡ cô ấy hiểu lầm thì chắc tôi có thể gặp bố mẹ tôi được rồi!
- Anh đã nói rồi! Nhan thiếu phu nhân là em chứ không phải là cô ấy! Với lại cô ấy không có ác như em...!
- Đúng rồi! Cô ấy đâu có thể trực tiếp làm ra chuyện đó được nhỉ? Cô ấy chỉ gián tiếp làm ra thôi! Với lại tôi cũng nói rồi mà, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng thực chất tôi là người hầu, là đồ chơi cho các người muốn làm gì thì làm thôi! - Dương Họa Y càng lúc càng tức giận hơn.
- Đủ rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Thứ nhất, anh không cho phép em nói Tiểu Nhi như thế.
Thứ hai, chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, giấy đăng kí anh vẫn đang giữ...!
- Ly hôn đi!
- Em nói sao?
- Tôi bảo là ly hôn đi! Anh sẽ không còn trở ngại nào để có thể ở bên cô ta nữa! Nếu tôi có phải ở lại tiếp tục làm người hầu để trả nợ thì tôi cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn!
- Tôi sẽ không bao giờ kí vào cái tờ ly hôn đó và cô cũng đừng bao giờ mong bản thân có thể bước chân ra khỏi Nhan gia!
Nhan Từ Khuynh tức giận quát thẳng vào mặt Dương Họa Y rồi đùng đùng bỏ đi để lại cô gái nhỏ ấy ngồi khóc nức nở với bao cơn tức giận, ấm ức đang dồn nén.
- Thiếu phu nhân...!
- Giờ đến lượt tôi cấm các người gọi tôi là thiếu phu nhân! Nếu tôi nghe thấy bất kỳ từ ai phát ra ba chữ đấy, tôi sẽ không tha cho người đó đâu!
Dương Họa Y quát lớn.
Rốt cuộc anh muốn cô phải sống như thế nào mới vừa lòng anh đây?
Nhan Từ Khuynh ngồi im lặng trong xe hồi lâu.
Anh định tạo cho cô một bất ngờ nhỏ bằng cách nấu cho cô ít cháo rồi giả vờ bảo trợ lí mình đem vào cho cô rồi anh sẽ vào nếu cô từ chối ăn nhưng không ngờ lại xảy ra cãi nhau như vậy.
Đúng là Liễu Nhi đã quay trở về với anh nhưng lúc này trong đầu anh chỉ toàn là bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt kia.
Trong lúc tức giận, anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Liễu Nhi...!
- Đừng khóc nữa! - Được một lúc, Nhan Từ Khuynh xoa đầu Liễu Nhi nói - Bây giờ em có thể bình tĩnh kể lại cho anh nghe 6 năm qua em đã ở đâu và làm gì được không?
- Được...!- Liễu Nhi sụt sùi nói -