Dương Họa Y tuy là rất hận và sợ anh vì những gì anh đối xử với cô suốt 6 năm qua nhưng cô vẫn nghe theo anh.
Nhan Từ Khuynh dìu cô từ từ đi xuống sảnh chính.
Lần đầu tiên Dương Họa y nghe thấy căn biệt thự này ồn ào náo nhiệt đến thế.
- Tất cả mọi người xếp hàng vào!
Trợ lí của anh hô lớn.
Dương Họa Y càng lúc càng ngạc nhiên khi những gương mặt quen thuộc dần hiện ra trước mắt cô.
- Dì Thẩm...!Chú Lâm...!Tiểu Tuyết...!Mọi người...!
Cô điểm danh từng người một.
Giọng cô run run vì xúc động.
- Nhan Từ Khuynh...!Có phải là tôi mơ không...!Họ...!
- Em không mơ! Là thật! - Nhan Từ Khuynh dịu dàng xoa đầu cô.
- Kính chào Nhan thiếu phu nhân ạ! - Những người đó đồng loạt cúi đầu đồng thanh nói.
- Không...!Mọi người không được gọi thế...!Cứ gọi tôi như trước đi...!
Dương Họa Y bật khóc.
Dù là thân chủ tớ nhưng đối với cô, họ không khác gì người thân ruột thịt của cô cả.
Suốt 6 năm qua cô chỉ mong một lần được gặp lại họ, gặp lại họ chỉ để biết cuộc sống của họ có tốt như ở Dương gia không hay giống như cô.
Bóng dáng bé nhỏ lao tới ôm chầm lấy người phụ nữ trung niên đứng ở đầu hàng.
- Dì Thẩm...!Con nhớ dì lắm...!Con nhớ mọi người lắm...!- Dương Họa Y vừa khóc vừa nói.
Trông cô lúc này thật không khác gì một đứa trẻ lâu ngày không gặp mẹ.
- Tiểu thư nhỏ của tôi...!Tôi cũng nhớ người nhiều lắm...!Dạo này người vẫn sống tốt chứ?...!Người có ăn uống đầy đủ không?...!Có ai bắt nạt người không?...!- Dì Thẩm cũng ôm chặt lấy cô khóc.
Bà cũng rất nhớ và lo lắng cho cô chủ nhỏ này lắm.
Dù sao sau ba mẹ cô có bà là người duy nhất chăm sóc cô suốt 19 năm trời...!
- Con có...!Con ăn uống đủ lắm...!Con sống tốt lắm...!Cũng không có ai dám bắt nạt con đâu...!
Nhan Từ Khuynh đứng bên cạnh hồi lâu nhìn cô.
Giờ anh mới biết cô lại là người sống có tình cảm như thế.
Như các tiểu thư khác, cô cũng được sống trong sự bao bọc, cưng chiều nhưng thay vì hống hách, ngang ngược, không coi ai ra gì thì cô lại ân cần, dịu dàng, luôn quan tâm đến người khác, cho dù đó là người cô hận thù.
Càng biết nhiều về cô, anh lại càng cảm thấy bản thân tồi tệ đến mức nào...!
Mất hồi lâu, Dương Họa Y mới có thể lấy lại được bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng hỏi mọi người:
- Thời gian qua...!mọi người có khỏe không...?
Lần đầu tiên Nhan Từ Khuynh nhìn thấy ánh mắt cô dịu dàng, ấm áp đến thế.
Suốt 6 năm qua cô chỉ dùng duy nhất một ánh mắt vô hồn, không cảm xúc, thi thoảng pha chút giận dữ mỗi khi nhìn anh.
Tự dưng một cảm giác khao khát dâng lên trong lòng anh.
Tự dưng anh khao khát bản thân có thể nhận được ánh mắt dịu dàng ấm áp đấy của cô.
- Chúng tôi vẫn rất tốt thưa tiểu thư! - Mọi người vui vẻ đáp lại cô.
Dương Họa Y nở một nụ cười thật tươi, thật dịu dàng, ấm áp.
Chưa một lần Nhan Từ Khuynh nhìn thấy và được nhận nự cười ấy từ cô suốt 6 năm qua.
- Vậy thì tốt rồi...!Nhưng mà...!sao mọi người lại...!ở đây...?
- Dạ, là Nhan thiếu đưa chúng tôi về đây để chăm sóc người ạ! - Dì