Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Lên kế hoạch


trước sau

Trở về biệt thự lớn mang phong cách hiện đại hòa lẫn cổ đại. Lục Hàn Liên từ từ bước ra khỏi xe. Tay xách túi bia phóng khoáng bước vào bên trong.

Vừa đặt chân đến cửa thoáng qua cậu đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện mờ ám giữa Cố Minh Minh và Giản Ngọc Thúy. Cậu cẩn thận nép vào cánh cửa lắng nghe.

"Bác, chuyện Tô Hiểu Du bác giải quyết thế nào rồi?"

"Haizz ya~ mọi chuyện đều ổn cả."

"Bác làm như nào mà cô ta chịu kết hôn với Trần Phong chứ?" Giọng nói lễ phép của Cố Minh Minh phát ra nhẹ nhàng.

"Con có hiểu nhầm con bé đó không? Bác thấy hình như nó đã định kết hôn từ sớm. Giữa nó và Lục Tiêu Bá hình như không có chuyện gì." Giản Ngọc Thúy khẽ nhíu mày suy nghĩ, đầu hơi nghiêng khó hiểu.

Cố Minh Minh nghe xong muốn cười mà không dám cười. Làm gì có chuyện hai người họ không có gì chứ? Chẳng qua là do bà ta không biết, thôi thì cứ để mọi chuyện trôi qua êm đềm dễ đạt được mục tiêu. Trong chuyện này Giản Ngọc Thúy giúp đỡ cô ta cũng không ít.

"Cô ta ngoài mặt tốt bụng, sau lưng thuê người ám hại con. Con sợ...con sợ đứa bé xảy ra chuyện gì nên mới nói cho bác..." Cố Minh Minh rưng nước mắt, chớp một cái đã lăn dài trên má, tay ôm lấy bụng vẻ nâng niu.

"Bác hiểu bác hiểu!" Giản Ngọc Thúy nắm lấy tay Cố Minh Minh vỗ về. "Đứa bé này là dòng máu nhà Lục gia, bằng mọi các nó sẽ được bảo vệ, cháu yên tâm bồi dưỡng cơ thể. Khi sinh ra nhất định phải được một thằng bé kháu khỉnh." Nói rồi Giản Ngọc Thúy cười lớn, nghĩ đến chuyện bế đứa cháu ruột thôi đã vui.

"Được ạ. Nhất định phải vậy rồi!"

Đảo tai qua nghe vài câu cũng đã biết gần hết sự việc. Lục Hàn Liên chau mày lại, ánh mắt từ xa nhìn Cố Minh Minh như con báo hung tợn.

Thì ra chuyện Tô Hiểu Du kết hôn là do một tay người mẹ thân yêu của cậu sắp đặt. Hại giữa Lục Tiêu Bá và Tô Hiểu Du xảy ra hàng trăm vấn đề hiểu nhầm, không ngờ mọi chuyện lại trở nên thú vị như này!

Lục Hàn Liên quay đầu đi về phía cửa sau ngôi biệt thự, nhằm mục đích né tránh hai người phụ nữ đang bàn tán về đứa cháu "không rõ hành tung" kia.

Đến trước cánh cửa lớn. Lục Hàn Liên gõ gõ.

"Ai?" Từ bên trong vọng ra giọng này đầy âm khí.

"Em."

"Vào đi."

Vừa mở cửa bước vào Lục Hàn Liên đã thấy Lục Tiêu Bá đứng ngoài ban công, gió thổi hiu hắt phất phất tấm rèm cửa. Anh khoác trên mình chiếc áo choàng tắm trắng tinh, gương mặt tuấn tú khẽ ngẩng lên nhìn những vì sao sáng ngời.

"Bia chứ?" Lục Hàn Liên cười rạng rỡ lắc lắc túi bia còn mát lạnh.

"Uống bia rượu thành thói quen của em rồi à?" Lục Tiêu Bá quay lại, đôi mắt chứa đựng sự lạnh lùng nhưng lời nói lại hết sức tự nhiên.

Lục Hàn Liên tặc lưỡi đi tới. Quả thật bao nhiêu năm tung hành chốn bar sàn một ngày không có chất cồn khó mà chịu được. Nhưng nếu uống một chút thôi cũng dễ ngủ hơn, như vậy chẳng phải rất tốt sao?

"Phải phải. Em nghiện mất rồi."

Lục Tiêu Bá nheo mày nhìn người em trai trước mắt, đôi mắt lạnh lạnh của Lục Hàn Liên cũng không e ngại nhìn lại Lục Tiêu Bá. Cả hai nhìn nhau không nói một lời, trong mắt là sự đấu đá kiên nhẫn nhưng hòa thuận vô cùng, chỉ trách sự lạnh lùng của họ đều quá giống
nhau, có lẽ là do di truyền từ ông bố đáng mến.

Lục Hàn Liên nhếch nhếch môi, đưa mắt hất lên ám chỉ vào trong ngồi xuống. Lục Tiêu Bá hiểu hơn ai hết cũng chậm rãi tiến vào phía trong ngồi xuống sofa.

"Vài ngày nữa là đám cưới của Tô Hiểu Du và..."

Bắt gặp ánh mắt tràn đầy sát khí của Lục Tiêu Bá, Lục Hàn Liên dừng lại, sau đó lại cười bào chữa.

"Là đám cưới của "chị dâu"!"

Lúc này Lục Tiêu Bá mới thoải mái hơn, đưa tay bật lon bia tạch một cái đầy khí chất.

"Chị dâu em muốn chơi đùa thì cứ để chị dâu em chơi đùa. Muốn thành thân cứ việc thành thân." Nói đến đây đột nhiên anh cong khóe miệng lên thành nụ cười tà đạo. "Miễn là chỉ được lên giường với anh."

Lục Hàn Liên giật giật khóe miệng. Thật là bó tay với sự bá đạo của ông anh đáng kính, thế giới này Lục Tiêu Bá mà bá đạo thứ hai thì còn ai thứ nhất đây? Cũng may Lục Hàn Liên cũng không gọi là quá giống Lục Tiêu Bá. Tính của cậu còn phóng khoáng một chút.

"Cứ để như vậy sao?" Lục Hàn Liên hơi bĩu môi, đưa lon bia lên uống một ngụm sau đó thở hắt ra sảng khoái, bia lạnh quả là tuyệt.

"Đám cưới diễn ra khoảng mấy giờ?" Chân vắt chéo, tay đưa lên vuốt mái tóc ngắn, Lục Tiêu Bá điềm tĩnh nói.

"Tám giờ."

"Nên chuẩn bị cho cô vợ đáng yêu của anh món quà gì nhân ngày hôn lễ đây?" Lục Tiêu Bá nghe vậy liền nhếch mép cười, giọng nói vô cảm khiến đối phương như được gửi đến bắc cực trong giây lát.

"Anh có kế hoạch gì?" Lục Hàn Liên lắc lắc đầu, vai hơi nhún lên. Với tính cách đáng sợ của Lục Tiêu Bá liệu có gửi bom đến tiệc cưới không? Như vậy quá tàn nhẫn!

"Suỵt!" Lục Tiêu Bá đưa tay lên môi cười ma mị, gương mặt tối sầm lại. "Chị dâu của em xứng đáng được hưởng một một lễ cưới đáng nhớ nhất trong đời." Giọng nói lạnh lẽo của anh vang giữa không trung, vừa lạnh lại vừa sắc, lon bia bị bóp chặt trong tay đến biến dạng. Ngay sau đó bật cười ngạo mạn như vị chúa tể đầy uy vũ.

Đối diện với thái độ của Lục Tiêu Bá, mấy ngón tay thon dài của Lục Hàn Liên cũng đột nhiên run lên. Ai mà biết được Lục Tiêu Bá đang suy tính điều gì. Chỉ biết được rằng Lục Tiêu Bá từ trước đến nay vẫn hành động theo ý muốn, một khi đã tức giận sức đột phá còn lớn hơn cả bom nguyên tử. Đám cưới của Tô Hiểu Du và Trần Phong trong vài ngày tới e là lành ít dữ nhiều. Trong lòng Lục Hàn Liên chỉ biết cầu trời niệm phật cho cặp đôi kia an toàn sống sót, cầu cho "chị dâu" của hắn không bị Lục Tiêu Bá xé xác ra thành trăm mảnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện