Khoảng trống lạnh lẽo trong căn phòng làm cô nhớ đến hàng trăm nghìn kỉ niệm khi còn là vợ của anh.
Từng đồ vật, đồ trang trí, hay là rèm cửa màu cô yêu thích,...anh đều không thay đi thứ gì cả. Thiếu vắng cô nơi này dường như cô đơn hơn, xong cũng không hẳn là quá cô đơn. Khi mà bên cạnh Lục Tiêu Bá từng có Cố Minh Minh...
Tô Hiểu Du đi đến chiếc gương lớn kế bàn trang điểm. Khuôn mặt chưa kịp tẩy trang vẫn còn chút sắc sảo, mái tóc đã rối bù. Đôi mắt sưng mọng lên càng khiến cô thêm phần đáng thương.
Không ngờ sau một thời gian dài cô vẫn có thể quay trở lại ngôi biệt thự này, nơi được đặt cho cái tên Hạnh Phúc.
Khi nãy Lục Tiêu Bá ôm cô vào nhà rõ ràng đã thấy hai ảnh bóng lão luyện già dặn, một người mới nhìn thoáng qua cô liền biết là mẹ anh, Giản Ngọc Thúy. Người còn lại...há chẳng phải bố của anh sao? Khí chất đó, gương mặt cương nghị cùng lời lẽ lạnh băng, quả là cha con họ rất giống nhau. Tuy họ già rồi nhưng có thể đoán được khi xưa thời xuân quang họ đã trẻ đẹp như nào. Kết hợp lại sinh ra Lục Tiêu Bá lại được hưởng tất cả mọi ưu điểm, thiên hạ gọi anh là cực phẩm!
Cô ngồi xuống bàn trang điểm lướt mắt trên mặt bàn một cái. Đồ trang điểm vẫn là hãng cô hay dùng, có những thứ đã cũ nhưng có cái còn mới nguyên. Đủ để biết thời gian Tô Hiểu Du đi chúng đã hết hạn, Lục Tiêu Bá mua thay vào đó cho đỡ thiếu đi khoảng trống.
Sau đó cô ngẩng lên nhìn mình trong gương, hai đôi mắt lại thoắt hiện lên Trần Phong. Không biết bây giờ anh thế nào rồi? Chuyện hôm nay tất cả là lỗi do cô mà ra...cô đã cướp đi thanh xuân của anh, Lục Tiêu Bá lại cướp đi hạnh phúc của anh.
Ngực cô nhói lên từng cơn...
Trong lòng chỉ thấy có lỗi vô cùng. Khiến Trần Phong chịu khổ tất cả là do cô mà nên. Còn nhớ lúc đó anh mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt chứa chan sự hi vọng, cô nhìn thấy thôi cũng không thể không cười theo. Một giây sau lại khiến anh tức đến ngất đi...
Suy nghĩ của cô bị tiếng gọi bên ngoài cửa làm cho phân tâm. Cô ngồi im không thưa lại, lúc đó mải suy nghĩ nên không biết phía bên kia đang nói cái gì.
"Thiếu phu nhân, cô có nghe rõ không ạ?"
Tô Hiểu Du giật nảy mình chạy đến bên cánh cửa lớn, khuôn mặt ríu rít.
"Mạt Mạt, là cô đúng không? Là cô đúng không?"
Mạt Mạt chính là cô bé giúp việc cho Lục gia mà cô quý nhất đây mà.
"Là tôi ạ. Thiếu phu nhân có khỏe không? Tôi nhớ thiếu phu nhân lắm!" Mạt Mạt bên ngoài nghe được tiếng của Tô Hiểu Du không ngừng được vui vẻ mà cất tiếng hỏi thăm.
Tô Hiểu Du không còn hơi sức đâu buôn chuyện phiếm, chuyện cấp tốc bây giờ cần lo là phải thoát khỏi đây, cô phải đi gặp Trần Phong.
"Mạt Mạt, sao cô vào được đây? Lục Tiêu Bá chẳng phải cấm ai được vào sao?"
"Tôi nghe tin thiếu phu nhân về vui quá, tôi giả bộ lên đây quét dọn." Mạt Mạt cắn môi nói.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Mạt Mạt, bên ngoài có chốt, cô mở cửa giúp tôi!" Cô cười tươi rói. Giọng nói cũng khẩn trương.
"Nhưng..." Mạt Mạt e là không dám làm. Công việc của cô ấy ở đây là làm công
ăn lương, phận làm đầy tớ không được để chủ nhân tức giận, huống hồ Tô Hiểu Du lại là thiếu phu nhân, vợ của đại thiếu gia tốn bao công sức mang về. Thả Tô Hiểu Du ra khác nào nói với Lục Tiêu Bá là chán sống.
"Không sao đâu! Cô sẽ không sao, tôi không để cô chịu bất cứ oan uổng nào." Nhận thấy sự sợ hãi của Mạt Mạt qua lớp cửa dầy, Tô Hiểu Du chỉ lo lắng cô nàng này quá nhát gan sẽ không mở cửa cho cô được.
Mạt Mạt nuốt nước bọt, tay run run đưa dần lên, ánh mắt lo sợ chiếu vào cái chốt cửa.
"Vâng...thiếu phu nhân."
"Cô đang làm gì?"
Chưa kịp động vào chốt cửa một giọng nói lạnh xuyên thấu lòng người từ phía sau Mạt Mạt phát ra khiến cả Tô Hiểu Du và Mạt Mạt đứng tim, cơ thể như bất động không nói lên lời.
Mạt Mạt quay lại liền bắt gặp cơ thể cao lớn tràn đầy bá khí. Đôi đồng tử tối sầm lại như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Thiếu...thiếu gia. Tôi xin lỗi thiếu gia, thiếu gia xin hãy nhân từ." Mạt Mạt mếu máo quay lại quỳ van xin Lục Tiêu Bá.
Lục Tiêu Bá bất giác đưa mắt lên nhìn cánh cửa như có thể xuyên thấu được cận cảnh bên trong, khóe môi nâng lên nụ cười hiếm thấy.
"Đi làm việc của cô."
Mạt Mạt trợn mắt ngạc nhiên, chưa đầy một giây sau liền chạy mất.
Lục Tiêu Bá trên tay xách túi lớn đựng những hộp đồ ăn thơm phức mới mua từ khách sạn lớn có tiếng trong thành phố, đều là những món Tô Hiểu Du thích. Anh mở chốt cửa từ từ tiến vào.
Tô Hiểu Du run run lùi lại trên mặt đất nhìn anh sợ hãi.
Lục Tiêu Bá đóng cửa lại. Từ trên chiếu xuống cô đôi mắt khó đoán lòng người.
"Sao lại ngồi trên mặt đất?"
Tô Hiểu Du chưa kịp trả lời cả người liền nhẹ bẫng như lông vũ. Toàn thân được anh bao trọn bế vào phía trong.
Anh từ từ đặt cô xuống ghế. Hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh về rồi đây."
Đùng!
Tim cô tựa như có tiếng nổ lớn làm toàn tâm rung động, đôi mắt ngỡ ngàng đưa lên nhìn anh.
Lục Tiêu Bá hơi nheo mày vẻ không hài lòng, lại tiếp tục.
"Lần sau khi thấy anh phải nói: Mừng chồng đã về."
Tô Hiểu Du nghe vậy nheo mắt. Tại sao phải nói vậy? Sến sẩm!
Anh rút trong túi ra hộp cơm, mở ra đều là sơn hảo mỹ vị. Mới lướt qua cái bụng nhỏ của cô bỗng nhiên lại kêu rột rột, tiếng kêu không quá lớn nhưng đủ để Lục Tiêu Bá nghe thấy.
Cô ôm lấy bụng quay mặt đi nơi khác, mặt đỏ lựng xấu hổ.
Anh cười tà, vén lọn tóc rối vào tai cô.
"Ăn cơm nào vợ!"