“Cái...cái quái gì?” Luc Hàn liên cầm trên tay chiếc điện thoại đời mới nhất, đang ngồi nhàn nhã lướt mạng vô tình đập vào mắt cậu là hình ảnh Cố Minh Minh bị đánh đến tơi tả tại nhà riêng và một clip ngắn chứa đầy mồ hôi và hoan ái. Bất giác cậu đứng bật dậy không tin nổi vào mắt mình, cố gắng căng cặp mắt nhất có thể để đọc bài báo một cách trọn vẹn.
Cố Minh Minh...là cô ta ư?
Clip này từ đâu mà có? Đáng tin chứ?
Lục Hàn Liên như không tin nổi vào mắt mình, cậu chạy thật nhanh lên lầu, trên tay vẫn phát đoạn clip thô thiển của Cố Minh Minh và tên Đông Sinh cách mà cô ta đã gọi. Tin tức này Lục Tiêu Bá đã biết chưa? Cậu phải nhanh chóng báo tin này cho anh. Thì ra chính cậu đã là người hận Tô Hiểu Du vô cớ, còn văng ra những lời sỉ vả quá đáng, chuyện lần này Lục Hàn Liên đúng Lục Hàn Liên, mày điên rồi!!!
“Anh!”
Cánh cửa bị Lục Hàn Liên đập rầm vào bức tường, cậu thở hổn hển nhìn vào bên trong. Có gì đó kì lạ, thường ngày Lục Tiêu Bá dậy từ rất sớm, nay vẫn nằm đắp chăn trên giường ư?
“Anh, anh không khỏe à?” Không đợi Lục Tiêu Bá lên tiếng cậu liền sốt ruộng xông vào trong.
Lục Tiêu Bá vẫn nằm không có chút động tĩnh, từ khoảng cách gần có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh, lập tức Lục Hàn liên có linh cảm không hay, cậu xoay trở người anh lại nhìn khuôn mặt liền hiểu ra vấn đề.
“Anh phát bệnh? Từ khi nào, sao không gọi em?” Lục Hàn Liên nheo mày quở trách.
Anh nghe thấy tiếng động mới he hé đôi mắt, mồ hôi dính đầy trán khiến anh thấy thật khó chịu, ra là anh đang ốm sao?
Vừa định mở miệng anh lập tức bị Lục Hàn Liên chen ngang bằng hành động, cậu đưa tay lên sờ trán anh rồi giật nảy mình. “Trời ơi nóng quá! Anh, anh có ổn không? Chúng ta đến bệnh viện.”
Cánh tay anh bị Lục Hàn Liên dùng hết sức đến nâng dậy nhưng vẫn không được, cơ thể giờ đây nặng trĩu như tảng đá, toàn thân như bị một đàn kiến lửa bâu lấy, nóng ran đến khó chịu. Vừa hôm qua sau khi nghe cô gái kia thú nhận sự việc, anh còn hung hăng muốn đi tìm Cố Minh Minh và bóp cổ giết chết cô ta, không ngờ chưa ra khỏi cửa toàn chân tay đã bủn rủn hết cả, có lẽ bị cảm lúc nào không hay. Sự mệt mỏi vẫn không làm anh trở nên mơ hồ, Lục Hàn Liên đang ở gần anh, mà lại dám bật phim heo xem ư? Thật hết nói nổi.
“Em đang xem cái gì thế?” Anh giựt lại cánh tay rồi nằm phịch xuống giường, vẻ mặt nhất quyết không chịu đến bệnh viện.
Lục Hàn Liên như nhớ ra việc cần làm, cậu chìa chiếc điện thoại ra trước mặt anh, nói với giọng ray rứt. “Anh xem đi.”
Là giọng của đàn ông. Xa lạ! Nhưng giọng của phụ nữ thì…
“Cái này từ đâu mà ra?” Lục Tiêu Bá ngồi bật dậy, anh thở hổn hển, mai má đỏ ửng vì sốt cao.
“Trên mạng đã lan truyền tin này đến hàng triệu người rồi.” Lục Hàn Liên thở dài hất mặt chán nản.
Anh vẫn tập trung xem hết đoạn clip, bỏ ngoài tai những âm thanh bẩn thỉu. Thứ lọt vào tai anh chính là mấy lời vừa như gián tiếp thú tội, vừa như trực tiếp nhận tội của Cố Minh Minh. Trong lòng chị ném đi được tảng đá nặng trĩu, thì ra đứa bé đó đúng không phải là con anh. Không phải là con anh!
Là anh đã hiểu nhầm Tô Hiểu Du, là anh không tốt...anh đã đối xử lạnh nhạt với cô để cô phải nuốt nỗi oan vô lí. Anh...chính anh là người làm cho cô ghét bỏ mình, làm cho cô hận anh đến xương tủy…
“Khoan đã, anh đang sốt rất cao đấy, còn định đi đâu?”
Lục Tiêu Bá lật chăn bước ra khỏi giường, đi thẳng đến chiếc ghế sofa lấy cái áo vest dài mùa đông màu tro khói. Anh không thể đợi thêm được nữa, anh phải gặp cô, anh phải xin cô tha thứ…
- ---
“Tiên sinh, ngài muốn gặp ai?”
Đến bàn lễ tân của tòa nhà lớn, Lục
Tiêu Bá thở gấp gáp đưa tay lên lau mồ hôi. “Tô, Tô Hiểu Du có ở đây không?”
Cô ta nhìn anh một lượt soi xét, thấy quen thuộc nhưng với bộ dạng không chỉnh trang của anh thì cô ta không tài nào nhận ra nhân vật to lớn này.
“Anh có hẹn trước không?”
Muốn gặp cô anh cũng phải có hẹn trước sao? Điên thật! Nhưng vì muốn đảm đúng vai trò của kẻ hối lỗi, anh chấp nhận.
“Nói với cô ấy, tôi là Lục Tiêu Bá.” Anh thở hắt ra, mi tâm hơi nhăn lại, lời nói càng trở nên lạnh lùng.
Cô ta giật nảy mình, thì ra đây là Lục tổng, người nổi tiếng khắp nước ta ư?
“Xin đợi một chút.” Cô ta nhanh nhen bấm máy. “Tô tổng, bên dưới có Lục tổng đến tìm cô. A vâng, đúng là Lục Tiêu Bá ạ.”
Anh hồi hộp nhìn cô ta nghe máy, muốn giựt phắt điện thoại nhưng thâm tâm không cho phép, cuối cùng lặng im nhìn thái độ bất an của cô ta.
“Thật ngại quá Lục tổng. Tô tổng nói cô ấy rất bận và không có gì để nói với anh.”
Lục Tiêu Bá cắn răng nhìn cô ta hồi lâu, anh biết trước sẽ xảy ra chuyện này mà...cô, không hề muốn gặp anh.
“Không sao. Tôi sẽ chờ ở đây.” Dứt lời anh đi đến chiếc ghế gần góc tường ngồi xuống, thi thoảng cơ thể run lên từng cơn, hai má anh luôn ửng hồng khiến ai đi qua cũng phải nhìn một cái.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, Tô Hiểu Du vẫn không xuống sao? Đã là giờ tan ca rồi cơ mà? Lục Tiêu Bá dường như đang cảm thấy rất tệ. Anh co rúm người lại mặc dù hai mai tóc vẫn xuất hiện mồ hôi.
Đợi thêm một tiếng rưỡi, cuối cùng cô đã xuất hiện. Thân thể mảnh mai cùng bồ đồ công sở xanh lam, áo lông khoác bên ngoài cùng gương mặt không biểu cảm.
Anh không đợi thêm giây phút nào lập tức lao tới ôm lấy cô thật chặt dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Hiểu Du.
Anh vẫn luôn đợi ở đây sao? Cơ thể anh...sao mà nóng quá!
“Hiểu Du, anh sai rồi. Tha thứ cho anh...được không?” Anh mềm giọng, đôi mắt thâm tình nhìn vào hư không.
“Chắc là anh đã xem qua đoạn clip rồi? Sau đó anh lại bẽn lẽn chạy đến đây và rình tôi à?” Cô cười khẩy, gương mặt xinh đẹp không một góc chết đang lạnh lùng với anh.
Lục Tiêu Bá trợn mắt ngạc nhiên, sau vài tiếng đồng hồ đợi cô, đây là lời anh nhận được khi mình đang ốm nặng sao?
“Đừng tức giận. Mọi hiểu nhầm đã được rõ ràng không phải sao. Em đang cố chấp muốn làm anh phải khổ tâm em mới chịu?”
Tô Hiểu Du nghe xong liền đẩy anh ra thật mạnh, nhìn anh như kẻ xa lạ mà lớn tiếng.
“Giải quyết cái chết tiệt gì? Anh đang dụ dỗ trẻ con sao? Anh xin lỗi tôi thì tiếng tăm về người xấu xa như tôi sẽ biến mất sao? Anh xin lỗi tôi sẽ làm Phong sống lại sao? Chính anh là người khiến anh ấy phải chết! Chính anh!” Bàn tay ngọc bích khẽ đưa lên buộc tội anh, sống mũi cay cay như ăn phải ớt, cô buột miệng nói ra hết nỗi lòng.
“Không...anh không hề…”
Chưa kịp giải thích Lục Tiêu Bá đã bị cô chen ngang. Cô khóc...cô đang khóc…
“Lục Tiêu Bá, Tôi đã từng đợi anh, là anh tới muộn." Cô cười chua chát buông tay xuống khoảng không lạnh lẽo. “ Ha...bỏ đi. Anh đã bỏ lỡ tôi rồi.”
Cô xoay nhẹ bóng lưng đi, nước mắt chảy dài trên gương mặt diễm lệ, bỏ đi...anh và cô không còn tư cách...