Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Lá thư cuối cùng


trước sau

“Hàn Liên.” Anh chậm rãi lên tiếng, âm giọng tụt xuống âm độ.

“Hử.” Lục Hàn Liên vừa ngáp ngủ vừa nhìn Lục Tiêu Bá. Sao đột nhiên nhìn anh đáng sợ như nhớ ra điều gì vậy? Cảm giác này khiến cậu lạnh hết cả sống lưng.

“Cố Minh Minh, cô ta đâu?” Nhắc đến cái tên này mà mắt anh như xuyên thấu lòng người khác, giọng anh cũng nặng cả đi. Anh quên mất cái tên này từ hôm qua, hiện tại thì chắc chắn không thể tha thứ cho cô ta, anh muốn dùng chính tay mình giết chết ả.

Lục Hàn Liên lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, cậu vuốt vuốt mi tâm rồi nói.

“Cô ta...biến mất rồi.”

“Cái gì?” Lục Tiêu Bá cao giọng nhìn Lục Hàn Liên, đôi mắt dần đục ngầu trần đầy chán ghét. “Lập tức tìm cô ta về đây.”

“Anh không cần nói em cũng làm, em sẽ không để cô ta sống bình thản suốt phần đời còn lại đâu. Sống không bằng chết!” Lục Hàn liên ngồi cạnh đó nhìn anh không chớp mắt, trong lời nói tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xâu xé Cố Minh Minh ra như con báo săn mồi. Giết ai thì giết, giết phải mẹ của hai anh em nhà này đừng hòng trốn thoát.

- -----

Trên đường trở về khách sạn. Tô Hiểu Du lái chiếc xe Maybach sạch sẽ, sang trọng. Vô lăng liên tục được cô xoay uyển chuyển. Vì sau khi trở thành chủ nhân của Trần thị thì Trần gia cũng đã đứng dưới tên cô, lần này cô sẽ trả lại phòng khách sạn và dọn về biệt thự Trần gia để ở. Dù không muốn ở một mình nhưng cô không muốn nơi Trần Phong từng ở sau này trở thành nơi bỏ hoang cô quạnh.

Nghĩ đến Trần Phong lòng cô càng thêm ray rứt, cô muốn xin lỗi anh, xin lỗi vì không đủ can đảm lấy mạng trả mạng, cô chỉ có thể nhìn Lục thị bị cô phá hủy chứ không thể nhìn Lục Tiêu Bá chết đi. Bỏ đi...đã hứa không được xin lỗi anh cơ mà.

Căn biệt thự nằm riêng biệt ngoài vùng ngoại ô thành phố, nơi im ắng lại càng thêm vắng vẻ. Từ xa xa nhìn vào, cô thấy một nơi tối tăm không một ánh điện, như một vùng đất chết vì thiếu đi bóng dáng chủ nhân của nó.

Đóng cửa xe, cô từ từ di chuyển vào trong nhà. Ánh điện được cô bật chiếu sáng mọi ngóc ngách. So với lần đầu cô đến đây hình như đều không có gì thay đổi, mọi cảnh vật vẫn nằm im ở vị trí, nhưng cô lại chưa thăm quan hết các phòng ở đây. Nghĩ hồi lâu, cô quyết định đi thăm quan các phòng kia.

Phòng thứ nhất, có lẽ là phòng ngủ của anh. Sạch sẽ lại ngăn nắp, mọi thứ được sắp xếp đơn giản không quá cầu kì, không giống một người thích phô trương và bày vẽ, đúng với tính cách của anh.

Tô Hiểu Du bước vào ngắm nhìn xung quanh, nơi đây thơm tho như mùi hương trên áo anh vậy, chúng khiến cô cảm động nhớ đến những ngày tháng cô và anh còn thoải mái nói chuyện, anh còn nằm trên đùi cô ngủ say giấc, anh chăm sóc cô mỗi khi cô hấp tấp không quan tâm đến bản thân. Anh luôn mỉm cười đối với cô nhưng lại lạnh nhạt với người khác, anh thương cô bằng tất cả tấm lòng...anh luôn lắng nghe mọi ý kiến của cô…

Cô mỉm cười ngồi xuống giường, chợt nhìn sang bên cạnh cô lại thấy tấm hình của chính bản thân mình đã được anh đóng khung từ bao giờ. Bất giác run lên, cô cầm lên khung ảnh che miệng rơi nước mắt. Anh luôn yêu thương cô theo cách đặc biệt, vậy mà chưa một lần cô nghĩ đến cảm giác của anh. Nước mắt càng rơi nhiều thì tay càng run bấy nhiêu, khung ảnh bị cô làm rơi bộp xuống đất. Mặt ảnh bị úp xuống để lộ chân đỡ phía sau, dường như phía sau có một mảnh giấy bị lòi ra.

Tô Hiểu Du sụt sùi cầm lên khung ảnh, cô mở to đôi mắt nâu đẹp đẽ nhìn tớ giấy khó hiểu bên trong, sự tò mò sẵn có khiến cô không thể không động tới nó.

Một tờ giấy trắng mới tinh được gấp làm tư được cô lấy ra, mở ra tờ giấy là những dòng chữ nắn nót. Cô không tin đây là Trần Phong để lại, nhưng sau đó đọc dòng mở đầu cô đã biết...thì ra đây là chữ của anh.

Bức thư này không biết mai đây ai sẽ đọc, nhưng những dòng chữ này tôi xin gửi lại cho Hiểu Du, người tôi yêu nhất!

Anh xin lỗi, có thể
khi em đọc được những dòng lưu bút này anh đã rời xa em mãi mãi, anh đã rất băn khoăn về bệnh tình của mình, anh muốn nói cho em biết, anh muốn cùng em chia sẻ nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng dường như đã quá muộn, căn bệnh u não của anh đã di căn đến giai đoạn cuối, không thể cứu chữa cũng không thể duy trì. Anh không muốn làm em thêm lo lắng, càng không muốn khiến em khổ tâm. Hơn nữa rằng anh đã quá ích kỉ, anh muốn tổ chức đám cưới với em dù biết bản thân không thể sống lâu hơn được nữa, anh muốn dù chỉ được làm chồng em trong một giây cũng đã là mãn nguyện, anh biết sau này em sẽ đau đớn lắm, nhưng em đừng tự trách mình, vì anh là người sai…

Cho đến bây giờ mỗi đêm anh đều nhớ em, mỗi ngày anh đều mong gặp em, mong đến đám cưới của chúng ta, anh tưởng tượng ra người con gái anh yêu mang trên mình bộ váy cưới đẹp nhất thế gian này, nó làm anh hạnh phúc vô cùng...Anh biết em đã miễn cưỡng đến bên anh, anh không biết vì lí do gì khiến em làm vậy, nhưng anh không quan tâm điều đó, khi em ngỏ lời muốn kết hôn anh đã vui biết nhường nào. Chỉ cần tưởng tượng những ngày cuối đời có em bên cạnh thì dù có chết anh vẫn mãn nguyện. Được nhìn em cười, được nhìn em ăn, được nhìn em vui vẻ chính là niềm vui chính của cuộc đời anh, nên Hiểu Du à...anh muốn gửi bức thư đến tương lai, anh muốn hỏi em hiện tại là, em có đang hạnh phúc không?

Anh biết, anh biết chứ. Sao em có thể hạnh phúc khi đọc lá thư này. Nhưng điều anh muốn hỏi không phải như vậy. Anh muốn hỏi em rằng, em thật sự muốn bên anh chứ? Em đừng bắt ép bản thân mình nữa, được không? Anh chưa từng trách em nhẫn tâm dù chỉ một lần, anh muốn sau khi anh chết đi em thực sự hạnh phúc với lựa chọn của mình, đừng mãi ray rứt vì anh mà cô độc được không? Em...còn yêu Lục Tiêu Bá mà, anh biết, anh hiểu em hơn ai hết, và anh muốn nhìn thấy em hãy sống phần đời còn lại thật vui, anh muốn em sống thay anh, anh muốn em ngắm nhìn thế giới này thay anh bằng nửa kia đôi mắt...hãy về với Lục Tiêu Bá, nhé? Anh rất ghét anh ta, anh ghét đến tận xương tủy, anh hận vì đội chung một trời. Nhưng đến ngày em đọc được lá thư này anh đã không còn tồn tại, người khiến em cười, người khiến em thấy thoải mái...lại chính là anh ta. Lục Tiêu Bá thật đáng ghét khi cướp đi trái tim người anh yêu, nhưng anh ta lại có thể mang lại cho em nửa phần đời viên mãn, anh ta...thật sự yêu em đấy! Em thấy anh ngu ngốc không khi bênh vực đối thủ của mình? Anh là một người đàn ông, và khi anh nhìn vào mắt anh ta, anh thấy được dục vọng chiếm hữu vô cùng lớn, anh ta thật sự có thể yêu em và chăm sóc cho em. Điều mà anh không thể làm được nữa rồi, hai người rất đẹp đôi...anh thật sự muốn nhìn hai người từ trên cao, được nhìn em và Lục Tiêu Bá già đi cùng nhau, không cô độc, không bỏ mặc nhau. Anh ta vốn không xấu xa, là do anh ta quá yêu em mà làm những điều sai trái, anh không muốn tha thứ nhưng đến giờ lại muốn nhờ vả anh ta thực hiện ước nguyện cuối cùng này.

Hiểu Du, em có đang khóc không?

Đừng khóc. Anh sẽ rất đau lòng. Anh chưa từng muốn em khóc biết chưa hả?

Đừng bao giờ thay đổi con người em, em luôn xinh đẹp và tốt bụng, hãy là chính em khi anh rời xa. Không cần phải quá mạnh mẽ, nhưng cũng đừng yếu đuối...Anh chỉ là muốn tốt cho em...anh yêu em, Hiểu Du…

Cô bưng mặt khóc nấc lên từng cơn, giọt nước mắt ướt đầm trang giấy, vài nơi mực nhòe đi lem một khoảng nhỏ trang giấy. “Phong hức...đồ ngốc! Sao anh lại ngốc như vậy hả!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện