Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Để anh phục vụ em


trước sau

“Thả?” Lục Tiêu Bá khó hiểu nhìn cô, sao cô lại dễ dàng bao dung như vậy chứ? Không phải tại vì họ mà cô với anh mới hiểu nhầm sinh thù hận sao?

“Được rồi. Em sẽ không nhắc lại lần hai.” Cô quay lưng đi, từ phía sau thấy cánh tay cô đưa lên vẫy vẫy ra hiệu bỏ cuộc.

Ba người họ ai nấy đều ngạc nhiên vui mừng vì quyết định của cô, ngay sau đó bắt gặp ánh mắt giết người của anh liền im bặt. Thôi xong rồi, Tô Hiểu Du tha thứ cho họ, không có nghĩa Lục Tiêu Bá cũng sẽ tha thứ.

“Cút hết đi.” Anh đứng dậy, dáng đứng lừng lẫy đầy uy nghiêm, một tay đút túi quần tay còn lại chỉ ra phía cửa rồi đảo bước theo sau Tô Hiểu Du.

“Ca...cảm ơn đại thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Cô mặt nặng mặt nhẹ định rời khỏi nhà anh, vừa đặt chân ra đến cửa đã bắt gặp hình bóng lão luyện lớn tuổi.

“A…” Cô cắn môi nhìn ông, là Lục Lâm Cổ.

Ông nhìn cô chằm chằm, miệng không cười nhưng mắt lại như cười. “Vào nhà đi.”

“Sao ạ?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn ông, đôi môi khẽ bặm chặt vào nhau, dáng vẻ nhu mì hiện tại của cô đến nay đã có hàng bao nhiêu người nuôi thiên cảm.

“Bố.” Lục Tiêu Bá từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, tay khoác ngang lưng cũng gương mặt ghen tị, sao vợ anh lại đối xử với bố anh hiền lành quá vậy?

“Hừm. Ta muốn nói chuyện với con dâu không lẽ cũng bị con cấm?” Lục Lâm Cổ hắng giọng lấy lại nghiêm túc..

Con...con dâu ư?

Tô Hiểu Du chớp chớp đôi mi cong, miệng hơi cười thỏa mãn, cuối cùng ông ấy đã chấp nhận cô rồi chăng? Hay phải nói là ngay từ đầu ông ấy đã chưa bao giờ ghét cô?

Lục Tiêu Bá nâng khóe miệng lên thành một đường cong đẹp mắt, anh nhướng nhướng mày nhìn cô, người vẫn đang lơ lửng tít chín tầng mây vì câu nói vừa rồi.

Bữa tối được chuẩn bị hấp dẫn, một bàn ăn chỉ có ba người như thức ăn có khi dùng cho cả mười người ăn cũng không hết. Đã từ rất lâu rồi cô không ngồi ăn cơm một cách thư giãn tại chiếc bàn ăn này, chỉ khi ngồi vào đây cô mới tiếc nuối khi nghĩ lại lần cuối cô còn được ăn cơm chung với Giản Ngọc Thúy, giữa cô và bà chưa một lần được đối xử tốt với nhau thì đã rời xa.

Lục Hàn Liên cũng ngồi trong bàn ăn nhưng từ đầu đến cuối không lên tiếng dù là một lời, cậu cắm cúi ăn thức ăn trong bát, vẻ mặt bất cần nhưng lại chú ý đến ba người đang nói chuyện rôm rả kia, thực sự họ có thể thân nhau nhanh chóng, còn cậu thì ngại chết đi được. Chuyện lần trước đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy mình suy nghĩ thật non nớt khi đến tận công ty Tô Hiểu Du  làm loạn.

Cô ngồi ăn cơm vui vẻ tiếp chuyện Lục Lâm Cổ, miệng lúc nào cũng tươi cười mà quên mất sự hiện diện của hai người còn lại.

“Em có gì muốn nói không?”

Không ngờ đến bây giờ người mở lời giúp cậu lại chính là Lục Tiêu Bá, cậu hơi đỏ mặt lắc lắc đầu. Ai mượn anh cậu nói chứ?

Tô Hiểu Du lúc này cũng nhìn Lục Hàn Liên, nhưng là cái nhìn bình thường không có trách móc. Trái lại với Lục Lâm Cổ, ông đang lườm Lục Hàn Liên như ngầm ra lệnh.

Bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của hai người đàn ông, Lục Hàn Liên không ngừng than trời đất trong lòng, sao Tô Hiểu Du lại chiếm được vị trí yêu thương trong lòng họ nhanh vậy chứ!

“Chuyện lần trước là do tôi không biết nên đã làm phiền chị, xin lỗi.” Cậu chầm chầm nói sau đó đút một miếng cơm vào miệng nhai nhai như không có chuyện gì đang xảy
ra. Đương nhiên với thái độ này thì Lục Lâm Cổ và Lục Tiêu Bá đều không hài lòng, có cảm giác hai cái nhìn từ họ khiến cậu ớn lạnh.

Tô Hiểu Du nhìn cậu bật cười. “Ừm.”

Lục Hàn Liên ngẩng đầu lên nhìn cô, đơn giản vậy thôi sao? Cậu còn nghĩ cô sẽ ghi thù trả dần chứ.

Bữa tối được dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy, cô bị bắt ép ở lại đây không được về nhà, Lục Tiêu Bá thậm chí không cho cô chạm chân ra đến cửa, Tô Hiểu Du cũng đành bất lực trở về phòng cô và anh trên lầu.

Tay vừa chạm vào cửa chưa kịp mở ra cả người cô bỗng nhẹ bẫng như lớp lông vũ, cô được anh bao trọn trên tay tiến vào trong.

“Sao đây? Tính nịnh em à?” Cô không đợi anh làm điều gì xấu xa liền đưa tay lên choàng cổ anh thủ thỉ.

“Đúng là anh muốn nịnh em đấy.” Anh cười tà đặt nhẹ cô xuống giường, khuôn mặt cận sát cô phả hơi nóng.

Tô Hiểu Du như hiểu ra vấn đề, cô liếc nhìn anh tinh nghịch sau đó nhắm mắt lại theo phản xạ tự nhiên.

Anh nhìn cô nhắm mắt, đôi môi khẽ đưa lên chờ đợi mà muốn cười cũng không dám cười, thì ra là cô đang nghĩ chuyện “xấu xa” nào đó ư?

Lục Tiêu Bá đứng thẳng người lên nhìn cô vẫn đang ngồi giường nhắm mắt chờ đợi, anh quay mặt đi chỗ khác cười sau đó đưa tay lên búng chán cô một cái.

“Auu!” Cô khẽ rít lên đưa tay lên xoa xoa chán. “Anh làm gì vậy hả?” Cô lườm anh bĩu môi.

“Anh phải phạt những người có tâm niệm đen tối. A di phò phò.” Anh đưa tay lên chắp lại, gương mặt giả vờ hiền hậu của anh khiến cô phát điên nhưng lại buồn cười muốn chết. Lâu lắm rồi cố mới thấy hình ảnh con nít này của anh.

“Phụt, a ha ha. Anh mới đen tối ấy, nói không biết ngượng mồm.” Cô đưa tay lên che mặt cười.

Nhìn cô cười vui vẻ khiến trong lòng anh cảm thấy rạo rực vô cùng, anh cúi xuống hôn nhẹ vào sống mũi thon thả của cô. “Chờ anh một chút.”

Tô Hiểu Du nhìn anh đi vào nhà tắm mà cứ tò mò mãi? Lẽ nào anh định dùng chiêu mỹ nam kế để quyến rũ cô trăng? Mới nghĩ đến hình ảnh lộ chút “cảnh xuân” của anh đã khiến cô ôm bụng cười tít mắt. Cuối cùng ý nghĩ đó chợt vụt tắt khi cô thấy anh đi ra, trên tay đang bưng một chậu nước nhỏ.

“Anh tính làm gì với chậu nước này?” Cô nheo mày nhìn anh.

Lục Tiêu Bá từ từ sắn tay áo sơ mi dồi ngồi thụp xuống chân cô, nhẹ nhàng cởi bỏ đôi giày cao gót cô đang đi rồi xoa nắn chân cô. Đến đây có lẽ cô đã hiểu ra được phần nào hành động của anh, nhưng thật sự cô không có cần phải làm quá như vậy mà.

“Em không cần đâu.” Cô đặt tay lên vai anh lay lay.

Nào ngờ anh vẫn tiếp tục, anh sắn cao ống quần cô lên một đoạn rồi đặt chân cô vào dòng nước ấm, tay anh xoa chân cô điêu luyện, gương mặt tuyệt hảo đến từng chi li của anh cuối cùng cười rạng rỡ ra lệnh. “Em đã vất vả rồi. Để anh phục vụ em.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện