Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Anh em họ Cố


trước sau

Đồng hồ đã chỉ gần bảy giờ sáng. Không còn thời gian so đo với anh nữa. Cô lắc lắc đầu chạy vào nhà tắm, xả dòng nước mát lạnh lên mặt, tay không ngừng vỗ vào hai má nhè nhẹ, cô muốn bản thân phải tỉnh táo hơn. Cô đang hi vọng và mơ mộng thứ hão huyền nhất, thứ mà cô không nên nghĩ đến một lần nào nữa. Tô Hiểu Du tỉnh lại đi! Lục Tiêu Bá đã bên người khác rồi. Đừng ngu ngốc si tâm như vậy nữa!

Buổi sáng khắp phố tràn ngập dòng người tấp nập, bầu trời hơi sầm âm u, vài cơn gió thoảng qua khiến người ta có thể cảm nhận được hương vị của mùa thu sắp tới. Cô vội vã chạy vào công ty. Thang máy từ từ nảy số, cô sốt ruột nhìn đống hồ đeo tay liên tục, cô sẽ đi làm muộn mất, Cố Dương Mịch sẽ lại chỉ trích cô cho xem.

Đứng trước phòng anh ta, cô nuốt nước bọt, lồng ngực vẫn đập thình thịch vì đoạn hành lang dài cô vừa chạy. Liền chỉnh trang lại mái tóc và váy, cô gõ nhẹ cửa.

"Vào đi." Cố Dương Mịch từ bên trong phát ra âm thanh trầm trầm. Không thể biết được tâm trạng của anh ta đang như nào nữa.

Cô mở cửa nhẹ nhàng bước vào, sau đó đóng cánh cửa bước đến bàn làm việc của mình. Không nén được mà thở phào một cái.

"Đến muộn năm phút!" Cố Dương Mịch nhìn cô, xăm xoi khuôn mặt cô. Từ khi đi làm cô chưa bao giờ đi muộn, chắc chắn hôm nay có lý do.

"Năm phút thôi mà." Cô cười méo mó, ánh mắt khẩn cầu. Anh ta không định trừ lương cô đấy chứ!

Đột nhiên anh ta sững lại nhìn xuống cổ cô. Đều là những dấu hôn chằng chịt đè lên nhau, chúng rất mới. Vậy có nghĩa là cô...

Cô dò theo ánh mắt anh ta nhìn xuống cổ mình. Bất giác kinh ngạc túm chặt cổ áo đưa cao lên che đi những dấu tích từ cuộc tình đêm qua. Điệu bộ luống cuống của cô càng làm cho Cố Dương Mịch nhăn mặt lại.

"Tại sao hôm nay đi muộn?" Anh ta đem giọng tra hỏi ra truy xét cô, đặt chiếc bút xuống cạnh bàn.

"T..tôi ngủ quên." Cô không tìm ra được lý do nào hợp lý hơn, liền trung thực khai báo.

Mặt Cố Dương Mịch ngắn tũn lại, có thể đoán ra được những vết hôn trên cổ cô từ đâu mà có, chắc chắn đêm qua giữa cô và ai đó đã rất nồng nhiệt. Dấu hôn in sâu trên cổ cô như vậy khác nào người khắc lên muốn tuyên thệ chủ quyền để những tên đàn ông khác tránh xa cô. Nghĩ đến đây Cố Dương Mịch không kìm được mà cắn răng, bàn tay thắt chặt hận không thể đập mạnh xuống bàn.

"Tôi ghét nhất mấy người không có trách nhiệm trong công việc của mình. Cô không ngoại lệ." Cố Dương Mịch trỏe lên nghiêm túc, giọng nói cũng cứng chắc khiến cô bất ngờ mà cúi gằm mặt, hận tên Lục Tiêu Bá chết tiệt, hại cô bị chỉ trích.

"Phó giám đốc Cố. Lần sau tôi sẽ chú ý."

"Còn có lần sau?" Cố Dương Mịch nhìn cô đăm đăm, bất mãn.

Cô nhận ra lời nói sai xót liền bào chữa.

"Chắc
chắn không có lần sau!"

Anh ta không nói gì, tiện tay cầm chiếc bút làm tiếp công việc giang dở.

[...]

Sau bữa trưa, cô vẫn còn ở công ty làm việc, Cố Dương Mịch đã đi ra ngoài, anh ta thật thiếu trách nhiệm hầu như đến công ty chỉ ngồi chơi cho có. Đa số tài liệu anh ta làm qua loa đều dành cho cô xử lý lại từ đầu.

Đang chú tâm gõ bàn phím đột nhiên cánh cửa bên ngoài có tiếng ồn. Cô mới đầu không chú ý cho lắm. Mãi sau một giọng nữ thánh thót vang vọng đến tai cô, cô mới giật mình đứng bật dậy. Cánh cửa đúng lúc được mở ra, một cô gái bước vào, chiếc váy đen quá gối cùng áo hai dây đính đá trước ngực quý phái.

"Là cô?" Cố Minh Minh ngạc nhiên chỉ tay về phía cô.

Tô Hiểu Du thơ thẩn nhìn người phụ nữ đối diện, trong lòng cũng thắc mắc câu hỏi của cô ta, tại sao lại là Cố Minh Minh?

"Ồ. Cô làm việc ở đây à?" Cô ta ngó nhìn bảng tên trên bàn của cô, miệng cười nhạo báng ngó nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.

"Cô tìm ai?" Cô bất mãn cao giọng, người phụ nữ này sao lại đến đây.

"Tôi tìm ai liên quan gì đến cô!" Cô ta miệt thị quăng lại vài câu đáng ghét.

Từ phía sau cô ta đột nhiên xuất hiện hình bóng đàn ông. Cố Dương Mịch đã quay lại rồi. Nhìn phản ứng của anh ta còn sốc hơn cả cô, anh ta nhìn Cố Minh Minh một lượt rồi quay sang nhìn cô như động vật lạ.

"Ây yo~ Anh trai!" Cố Minh Minh liền bám vào cánh tay anh ta thân thiết.

Cô đùng một tiếng ngang tai. Anh trai?

"Như này là thế nào? Anh trai là sao?" Cô run run tay chỉ vào mặt Cố Minh Minh, hướng thẳng mặt về phía Cố Dương Mịch, nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Anh ta đã từng giải thích với cô rằng không quen biết Cố Minh Minh kia mà.

"Cô làm thư kí cho anh trai tôi mà không biết tôi anh ấy có một đứa em gái tên là Cố Minh Minh sao?" Cố Minh Minh cười nhạt, ánh mắt khinh thường tia thẳng vào cô.

Cố Dương Mịch đột nhiên vung mạnh tay cô ta, ánh mắt xa lạ có chút hung dữ.

"Ai cho cô đến đây."

Tô Hiểu Du đứng ngớ ngẩn xem thái độ hai người, toàn tâm nhẹ bẫng đi. Vậy ra họ chính là anh em thật. Ngay từ đầu cô đã không sai, là do Cố Dương Mịch cố ý nói dối giấu cô. Anh ta cố tình không muốn cho cô biết quan hệ giữa hai người họ. Còn dám bịa chuyện có em trai tên Cố Dương Quý.

Cô tức giận chạy vụt ra ngoài, khi đi qua hai người họ còn ném lại ánh mắt căm phẫn, ngụ ý nhất quyết không thể tha thứ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện