Mặt Diệp Thành bỗng nghệt ra, hắn thắc mắc hỏi, " cảm giác nghi thức là sao?"
Thu Lan chán nản nhìn Diệp Thành. " Sao cậu ngốc thế, tôi nói này Diệp tổng, tôi mặc dù chưa có từng yêu đương, nhưng cũng biết trong tình yêu ấy, cảm giác nghi thức chính là không thể thiếu. Nó mang đến cho người ta một cảm giác an toàn, trịnh trọng và hứa hẹn, cũng gần như một loại thuốc an thần vậy."
Diệp Thành nhìn 3 con búp bê kia, hắn bấy giác lắc đầu, " tôi vẫn không hiểu lắm, mấy câu từ cô nói."
Thu Lan day day mi tâm, " hầy, cậu thật là...theo như cách mà tôi nghĩ, thì cảm giác nghi thức chính là một lời hứa quan trọng cho chính tình cảm của một người dành cho người mà họ yêu. Là lời hứa, lời hứa đó."
Thu Lan vẫn thao thao bất tuyệt. " Diệp Thành à, chuyện hiện tại mà cậu cần làm nhất, chính là tìm thời cơ thích hợp, trịnh trọng nói với Từ Lạc, rằng anh yêu em ấy."
Trái tim Diệp Thành khẽ run lên.
Lần trước gặp Lương Minh Phương, sau khi cô vạch rõ tâm sự cho hắn, hắn không chỉ một lần nghĩ qua, muốn ở trước mặt Từ Lạc, trực tiếp nói suy nghĩ của mình với cô.
Nhưng một lần rồi lại một lần, hắn đều không thể dám mở miệng, lại câm nín rút lui.
Cũng không biết là sợ bị Từ Lạc lạnh lùng cự tuyệt, hay là chữ yêu kia khiến hắn cảm giác có hơi khó có thể mà mở miệng....Thật không thể nào biết được.
Diệp Thành ôm 3 con búp bê lên, hắn nói, "nếu làm như vậy thật sự có tác dụng sao?"
" Có tác dụng hay không để nói sau đi." Thu Lan đứng dậy, giống như chị gái chỉ điểm cho em trai, " Diệp Thành, tôi nói cậu đừng giận, hay trách tôi, tôi là cấp dưới của cậu, tôi nói ra có hơi quá phận một chút, nhưng tôi vẫn sẽ nói, cậu đó, nếu mà thích Lạc Lạc, nhưng ngay cả đường đường chính chính nói mình đã hối hận và yêu thích ra khỏi miệng cho em ấy biết, vậy thì cậu nhất định sẽ triệt để mà đánh mất Lạc Lạc đó."
Diệp Thành trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói, " ngày 20 này."
" Cái gì?" Thu Lan khó hiểu.
"Hôm nay là ngày 18 đúng không?" Mắt Diệp Thành bỗng sáng lên, hắn nói, " ngày kia chính là sinh nhật của Từ Lạc, sinh nhật của cô ấy chính là thời điểm thích hợp nhất, lần này, tôi muốn cho cô ấy một sinh nhật thật hạnh phúc, để cô ấy biết đến suy nghĩ của tôi."
Thu Lan nhẹ nhàng cười một tiếng, " đúng vậy, nên Diệp tổng à, cậu thật sự một chút cũng không thể phạm sai lầm nữa, cậu không còn cơ hội để thử nữa đâu, phải dứt khoát làm thật đi."
Cả người Diệp Thành chìm trong trầm mặc, sau đó trầm giọng ừ một tiếng, rồi ôm 3 con búp bê kia đến quầy tính tiền.
Ông chủ quán không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, ung dung xen lẫn chán chường, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Khỉ thật, trời thì lành lạnh, mà còn có người đến mua đồ chơi, nhưng mà ông ta vui vẻ cực kì, cười đến híp cả hai mắt, " tổng cộng là 150 tệ, tôi giảm 10% cho cậu, tặng thêm cho cậu một con gấu lông nhung."
Diệp Thành nhìn bộ dạng vui vẻ của ông chủ quán, bất giác khóe môi hắn cũng cong lên, gật gật đầu.
Ông chủ quán cười nhẹ nhàng, đóng gói kĩ đồ chơi kia lại, rồi đưa cho Diệp Thành, "cậu đi thong thả nhé."
Diệp Thành nhận đồ, rồi xoay người rời khỏi cửa hàng, nhưng chưa được hai bước, hắn quay người lại hỏi, " ông chủ à, xung quanh đây.....có ngôi chùa nào không?"
" Chùa sao?" Ông chủ khẽ nâng cằm, cau mày, khuôn mặt hơi mập của ông ta vặn thành cái bánh bao, " có thì có đó, nhưng mà hơi xa. Nếu cậu muốn đi, thì phải ngồi xe bus đến chân núi, men theo bảng hướng dẫn ở dưới chân núi, ở phía trước không xa chính là chùa Kính Tâm."
Diệp Thành gật gật đầu.
Ông chủ lại vô cùng nhiệt tình mà nói tiếp, " chùa Kính Tâm ở chỗ chúng tôi, cực kỳ nổi danh đó. Nghe nói là, bất luận là ai, đến đó cầu tài lộc, cầu vận may, cầu tình duyên, hay cầu con cái, chỉ cần lòng thành tâm, liền cầu gì được nấy. Mỗi lần năm mới tết đến, người ở đó hả, mênh mông luôn. "
" Vâng, cảm ơn." Diệp Thành đáp lại một câu rồi xoay người đi thẳng.
Đến lúc đi ra ngoài rồi, Diệp Thành giao túi đồ chơi vào tay Thu Lan, dặn dò, " chị bảo quản cẩn thận, mang về phòng khách sạn giúp tôi."
Thu Lan nhận lấy túi, trong đáy mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc,