Trong căn phòng lờ mờ, Diệp Thành nghe rõ tiếng hô hấp của mình.
Anh nằm trên chiếc giường mềm mại, đầu óc mặc dù có hơi choáng, nhưng trong lòng lại rất rối bời.
Ngoài cửa sổ có người đan thổi saxophone. Tên bài hát thổi không rõ, nhưng giai điệu ưu nhã lại lộ vẻ có chút bi thương kia, phiêu tán trong gió đêm lành lạnh.
Trong cổ họng Diệp Thành chuyển động một cái, cả người hắn đều đang nóng lên, cổ họng càng khô khốc.
Không bao lâu, tiếng bước chân truyền tới, Từ Lạc đẩy cửa phòng khép hờ ra, cầm lấy một cốc nước ấm và thuốc đưa tới trước mặt Diệp Thành.
" Anh há miệng, uống thuốc này."
Diệp Thành từ trên giường nhọc nhằn bán ngồi dậy, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Anh nhìn Từ Lạc ngồi trước giường mình, nhẹ nhàng cười một cái, "cảm ơn em."
Ngữ khí Từ Lạc có chút mất tự nhiên, "không cần đâu."
Nhóc con Diệp Lạc Thiên được cô ôm trong tay, lúc này đã tỉnh, lần này vẫn ổn, không khóc. Nhưng tay nhỏ mập ú kia lại không đàng hoàng chút nào, đưa tay cứ túm loạn áo của Từ Lạc, trong miệng còn u u oa oa, cũng không biết là đang nói gì.
Diệp Thành từ trong tay Từ Lạc, nhận lấy thuốc và nước ấm, ực một cái nuốt thuốc xuống, đặt ly nước ở một bên, nhìn Diệp Lạc Thiên trong ngực Từ Lạc, cổ họng hơi khô khàn nói, "để anh ôm con chút."
Từ Lạc cũng không nói gì, lấy cái tay nhỏ đang túm loạn của nhóc con gây chuyện ra, sau đó nhẹ nhàng đưa con đến tay Diệp Thành.
Ở bên ngoài cửa sổ, người thổi saxophone đã không biết thay bài từ lúc nào, đã không còn là giai điệu bi thương khi nãy nữa, nghe có chút ấm áp dịu dàng, giống như dòng nước ấm chảy vào trong lòng.
Diệp Thành ôm Diệp Lạc Thiên, nhìn đôi mắt to tròn đen láy của con trai nhỏ nhà mình, lập tức trái tim hơi mềm nhũn.
Ánh mắt Diệp Thành từ trên người Diệp Lạc Thiên chuyển đến trên người Từ Lạc, anh nói, "khoảng thời gian này, để cho em trông con một mình, thật vất vả cho em rồi."
Từ Lạc nhìn anh, chỉ đáp, "tôi là mẹ nó, chăm sóc nó là chuyện nên làm."
Lời tuy nói vậy, nhưng chỉ có trải qua, mới biết được, trông trẻ con, nhất là trẻ con chưa có bất kỳ năng lực tự lo liệu nào như thế này, sẽ vất vả đến cỡ nào.
Không biết lúc nào sẽ đột nhiên khóc, phải tùy thời thay tã, hơn nửa đêm phải thức dậy dỗ nó ngủ.
Cả một ngày, Từ Lạc còn cảm thấy mệt phờ hơn cả hồi đi làm ở Diệp thị.
Vẻ mặt Diệp Thành lộ ra có chút do dự, hồi lâu, giống như lấy hết dũng khí, tới gần Từ Lạc, dựa đầu vào giữa vai cổ cô.
Từ Lạc có chút không vui, "anh đã nói là chỉ 1 phút thôi mà."
"Xin lỗi," Diệp Thành