Sau tiếng quát của Từ Lạc.
Bên ngoài không có tiếng trả lời, giống như tất cả đều đột nhiên dừng lại.
Dự cảm nguy hiểm tột cùng vọt lên ngày một nhiều trong lòng Từ Lạc. Cô vừa rón rén đi ra ngoài, giẫm lên mặt thảm thềm, vừa suy nghĩ cấp tốc tự hỏi.
Linh quanh xoay chuyển, cô đột nhiên nghĩ chiều hôm nay, sau khi vào cửa, thấy trên tường có vết khắc.
Trên tay Từ Lạc lập tức thấm ra mồ hôi lạnh.
Những dấu vết kia, hoàn toàn không phải là trẻ con vẽ nguệch ngoạc, trong đó có lẽ là kí hiệu, là kí hiệu của tên trộm nào đó đã đánh dấu.
Không sai, cô ra nước ngoài nhiều ngày như vậy, trong phòng cô ở vốn không có ai, biện pháp bảo vệ trong khu nhà lại không đủ hoàn thiện, nhất định là, phòng của cô đã bị trộm theo dõi.
Từ Lạc im lặng cầm lấy cây chổi cán gỗ treo bêm cạnh tay cô, cẩn thận nép sát tường đi ra.
Nương theo ánh sáng của trăng bên ngoài cộng thêm ánh đèn ngủ lờ mờ, quả nhiên có một bóng người đen kịt, đang nhẹ nhàng đi về phía cửa. Mà trong tay người kia, có máy tính, điện thoại dự phòng của Từ Lạc, còn có.....
Còn có cún bông!
Lúc này, cả người con chó nhỏ bị treo ngược, cả người nó không động đậy, như là bị đánh thuốc mê. Lúc đi qua chỗ ánh trăng soi sáng, Từ Lạc chỉ nhìn thấy miệng nó phản quang, giống như là bị trùm miếng đề phòng kêu gào.
Lúc trước, khi đi khám thú y cho cún bông, bác sĩ thú y từng nói, cún bông là dạng chó kiểng gần như loài BaBiLon. Lông trắng lại càng quý hiếm. Trên thị trường muốn mua một con cún như vậy, phải tốn không ít tiền.
Tên trộm này, nhất định đã tra xét hết, còn chuẩn bị đủ bộ đồ trộm chó, thuốc mê, chỉ chờ ra tay.
Nếu như đồ khác bị trộm, Từ Lạc sẽ vì an toàn của mình, giữ bình tĩnh trước, chờ tên trộm đi sẽ nhanh chóng báo cảnh sát. Nhưng, lúc này, bị tên trộm kia cầm tay cưỡng ép mang đi là cún bông của cô.
Cô tuyệt đối không cho phép cún bông bị mang đi như vậy!
Quyết không thể trơ mắt nhìn như vậy! Cô cắn răng, một bên siết chặt cây chổi cán gỗ, một bên lặng lẽ từ bên tủ quầy cầm lấy một cái cốc thủy tinh. Cô đứng trong bóng tối, nhắm ngay tên trộm sắp sửa đi đến cửa, cổ tay cử động, chiếc cốc thủy tinh kia bay mạnh đi, kêu bịch một tiếng, nện đúng vào gáy tên trộm kia.
Tên trộm kia kêu đau một tiếng, nhanh chóng xoay người lại, dùng ánh mắt cực kì âm u khủng bố nhìn chằm chằm vào mảnh tối om chỗ Từ Lack ẩn thân, hắn quát, "ra ngoài!!"
Từ Lạc nhìn ánh mắt giống như bọn liều chết của tên trộm nhìn đến da đầu tê rần, cô linh quang chợt lóe, nhanh chóng cầm điện thoại của mình, mở audio file âm thanh ra, sau đó nhét điện thoại vào chỗ khá xa.
Làm xong những thứ này, cô ngẩng đầu lại nhìn.
Tên trộm đã nhe răng cười đứng cách cô không xa. Đôi mắt cực kỳ âm u kia, giống như ác quỷ gắt gao nhìn chằm chằm Từ Lạc.
Trong lòng Từ Lạc cố giữ bình tĩnh, ngữ khí cố gắng thật bình thản, "mày đặt đồ lại chỗ cũ, tao không truy cứu, cũng không báo cảnh sát, tao bảo đảm với mày."
Tên trộm kia vẫn như khúc gỗ, không chút phản ứng. Ngược lại, lại từng bước, từng bước đi về phía Từ Lạc.
Từ Lạc thấy hắn đi từng phía về phía mình, trái tim đập thình thịch cực nhanh, nhưng khi lúc tên trộm vừa đi tới đúng tầm công kích của Từ Lạc, cô nhanh chóng vung cây chổi cán gỗ tới, ném mạnh về phía trước.
Tên trộm kia lại không ngờ tới người này vậy mà động tác nhanh nhẹn như vậy, chủ động hét lên, lập tức