Nghe giọng nói, Trần Phong ngẩng đầu nhìn cô gái kia một cái, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, " Mặc tiểu thư."
Dứt lời, anh lại nắm tay Lộ Hà, kéo ghế ra cho cô, cưng chiều nói, "nào, tiểu Hà, ngồi bên cạnh anh."
Một Mặc tiểu thư, một tiểu Hà.
Răn rới đã phân.
Trần Phu nhân khôn khéo cỡ nào, nhìn thấy con trai bà xưng hô với hai cô gái thật khác biệt như vậy, tự nhiên liền biết, bà vẫn chưa mở miệng, thì con trai quý tử của bà đã truyền đạt tất cả những quyết định trong lòng.
Trần phu nhân tùy ý vuốt chiếc nhẫn ngọc trên tay, đôi con người lười biếng không chút tình cảm liếc Lộ Hà một cái, "tiểu Phong, cô ấy là ai vậy?"
" Mẹ, cô ấy là Lộ Hà."
Sắc mặt Trần phu nhân có chút khó coi.
Trần Phong rót cho mình một ly rượu đỏ, cười nói, " Cô ấy là quản lý nhà hàng ở trung tâm thành phố."
Mặc Vân ngồi bên cạnh Trần Phu Nhân nghe Trần Phong nói, sắc mặt có chút tái xanh.
Hôm nay, Trần Phu nhân mời cô đến Trần gia ăn bữa cơm, nhưng chỉ có người không thông minh mới không biết, gặp mặt như vầy, còn không phải là xem mắt đó sao?"
Đối với Trần Phong. Mặc Vân kia chính là vẫn luôn vô cùng thích anh.
Từ hồi nhỏ, cùng học cùng chơi với anh, nhìn anh càng ngày càng lớn lên anh tuấn, nhìn khí chất của anh càng ngày càng xuất chúng, năng lực làm việc của anh cũng ngày càng nổi bật, trong lòng cô tràn đầy sùng bái và yêu thích đối với người đàn ông này.
Mặc Vân nhớ tới chút hồi ức lúc bé, cô hít sâu một hơi, trong lòng kiên quyết nghĩ rằng, Trần Phong có lẽ chỉ là nhất thời sốc nổi mà thôi.
Cô xoay mặt, vẫn mang theo nụ cười, khéo léo nhìn Trần phu nhân, " Dì à, đây là?"
Trần phu nhân vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mặc Vân, bày tỏ an ủi. Xoay đầu lại, ánh mắt Lưu Huệ Tử nhìn Trần Phong có chút trách cứ. "Tiểu Phong, đây là con không đúng. Nhà chúng ta, chỗ cũng không có một người đàn ông không đứng đắn như vậy được. Con đừng cứ tùy tiện mà dắt người lạ về nhà."
Khóe miệng Trần Phong khẽ câu lên một cái, "Mẹ, mẹ bảo ai là người đàn ông không đứng đắn."
Lưu Huệ Tử sửng sốt.
Trần Phong gắp một miếng tôm nhỏ vào chén cho Lộ Hà, quay đầu nhìn quản gia đang xem kịch vui bên cạnh, anh nói, " quản gia à, bác xem, ở đây chỉ có mỗi cháu và bác. Cháu đương nhiên là người đàn ông đứng đắn. Mà mẹ cháu lại nói ở đây có đàn ông không đứng đắn, bác nói thật đi, bác học không đứng đắn ở bên ngoài khi nào?"
Bác quản gia đột nhiên bị kéo vào cuộc chiến, cả người liền mông lung. Ông đang xem kịch đến là vui vẻ, thiếu gia làm khó dễ ông làm gì chứ?
Nét mặt già nua của quản gia chợt đỏ bừng, ho khan một tiếng, không biết ứng đối thế nào cho phải.
Lưu Huệ Tử nhìn mà tức, ngẩng cằm ra hiệu quản gia đi ra ngoài, để bọn họ nói chuyện tự nhiên.
Đợi đến lúc quản gia rời đi, Lưu Huệ Tử trực tiếp nói rõ lời, " Tiểu Phong, cô gái bên cạnh con, chơi đùa một chút thì được, nhưng không được mang về nhà, càng không được để ý, mẹ tuyệt đối không đồng ý chấp nhận một người con dâu