Một tuần sau khi khai trương lại quán. Từ Lạc tự cấp cho mình một ngày nghỉ.
Cô không đi đâu khác, chính là đến bệnh viện. Vù sợ lại gặp phải Lương Minh Phương, lại thêm rắc rối, cô chọn một bệnh viện có tiếng khác trong thành phố để khám mắt.
Dạo gần đây, cô cứ cảm thấy hai mắt của cô có gì đó không đúng, nói là cận thị thì cũng không hẳn, tại vì không có liên tục xuất hiện bóng chồng lẫn mơ hồ, càng thêm triệu chứng này biến mất, lại cần thời gian ngày càng dài, Từ Lạc thật sự không thể không để ý tới.
....
Trong phòng chẩn đoán.
Bác sĩ ngồi sau bàn làm việc, điềm tĩnh hỏi, "Triệu chứng này của cô là thị lực không rõ, hơn nữa cần có thời gian hồi phục lại càng dài đúng không? Cô bị thế này đã bao lâu rồi?"
Từ Lạc ngập ngừng trả lời, "tôi bị như vậy, có lẽ.... gần một tháng rồi.."
Bác sĩ gật đầu, bỗng nhiên suy nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi, " cô Từ, tôi thấy cô ban nãy đi vào đây, có chút khập khiễng, tôi thất lễ hỏi vài câu, không biết là, dạo gần đây, cô có gặp phải chuyện gì bất thường như té ngã, hay tai nạn xe hay không?"
Từ Lạc đang định lắc đầu, có chút bối rối, bỗng nhiên nhớ đến ngày đó.
Đêm đó lúc tên trộm vào phòng, cô xô xát với hắn, sau đó bị té cầu thang.
" Tôi....từng bị trộm đột nhập vào phòng." Cô nuốt ực một cái, hơi run nói, "lúc ấy, tôi đuổi theo tên trộm ra ngoài, ngã từ câu thang xuống, có khả năng là bị thương từ khi đó."
Bác sĩ lại gật đầu, bàn phím trong tay lại gõ cạch cạch, " theo như tình hình hiện tại, tôi nghĩ cô phải chụp CT não trước, sau đó tôi mới có thể phán đoán bệnh của cô."
Từ Lạc theo chỉ dẫn của bác sĩ, cô sang tầng khác chụp CT não, hai giờ sau liền có kết quả, cô cầm lấy tờ kết quả, lại quay về phòng làm việc của bác sĩ kia.
Bác sĩ cầm lấy bản chụp CT, hơi híp mắt lại quan sát tỉ mỉ, sau đó nói, " não của cô hơi sưng tấy."
" Sưng tấy?" Thoáng chốc, trong lòng Từ Lạc khẽ run lên.
Bác sĩ gật đầu, dùng ngón tay chỉ trên vài chỗ ở bản kết quả, "đúng vậy, phán đoán đầu tiên cho thấy, dấu hiệu sưng phù não này chính là do cô ngã cầu thang xuống, não bộ bị va đập mạnh, tổn thương chảy máu. Những máu bầm còn lại trong não dần hình thành, chúng chèn ép lên dây thần kinh thị giác, cho nên mới tạo nên triệu chứng thị giác của cô hiện tại mơ hồ, xếp chồng."
Từ Lạc xem đơn báo cáo hồi lâu, mới nói, ".....vậy có cách nào khôi phục không?"
"Cái này cũng không khó." Bác sĩ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Từ Lạc, nhẹ nhàng cười một tiếng, ông ôn tồn nói, "khối máu trong não cô không lớn, trước mắt hẳn có thể thông qua giải phẫu vi chế và thuốc tiến hành trị liêu để giữ gìn."
Từ Lạc nghe xong lời này, trái tim treo trên cao liền hạ xuống. " Vậy....tôi hiện giờ phải làm gì?"
Bác sĩ gõ chữ tiếp tục trên bàn phím, " Cô nhát định phải thả lỏng tâm tình, khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi nhiều đừng để mỏi mắt. Tôi kê đơn thuốc cho cô, để tan máu nghẽn trước, cứ uống theo đơn, qua thời gian nữa đến tái khám, lúc đó sẽ sắp xếp giải phẫu vi chế, chỉ cần mổ khối xưng tạo thành mềm hóa, thì không có gì phải lo nữa."
Từ Lạc gật gật đầu, an tâm hơn một chút, "tôi nhớ rồi."
" Đừng quá lo lắng." Bác sĩ lộ ra một nụ cười ấm áp, khiến cô lại an tâm không ít. " Một khoảng thời gian nữa, khả năng thần kinh thị giác sẽ bị đè, ảnh hưởng đến tầm nhìn sẽ nghiêm trọng hơn một chút, cô tốt nhất nên để người nhà bên cạnh mình từ sáng đến tối, bản thân cô cũng đừng lo lắng làm gì, tránh tâm trạng căng thẳng sẽ khó khăn cho quá trình điều trị."
Từ Lạc gật đầu. Cô rời khỏi bệnh viện, tâm trạng có chút phiền muộn.
Người nào có thể ở bên cô từ sáng đến tối..... ai ở bên?
Câu hỏi kia không ngừng hiện lên trong đầu Từ Lạc....
Người bên