Trái tim Diệp Thành chưa bao giờ đập nhanh đến vậy.
Âm thanh kia?
Âm thanh kia?
Anh xoay người lại, như người máy, nhìn chằm chằm khóa cửa phòng của Từ Lạc.
Là thật sao?
Không phải là mơ rồi đi?
Tiếng chốt cửa được mở khi nãy, là tồn tại chân thực sao? Anh không phải là nghe nhầm rồi chứ?
Hầu kết Diệp Thành chuyển động, ngón tay anh bỗng trở nên run run.
Anh từng kí bao nhiêu hợp đồng làm ăn trị giá vài trăm triệu, từng xung đột với ban lãnh đạo cấp cao quyết định sống chết cho Tập Đoàn Diệp Thị, từng đối đầu với đối thủ cạnh tranh của mình đến sứt mẻ trán. Anh trải qua nhiều sóng to gió lớn đến vậy, nhưng anh vẫn chưa hề có một khắc nào khẩn trương như lúc này.
Diệp Thành nuốt một ngụm, duỗi tay, cầm lấy tay nắm cửa.
Nếu như cửa vẫn khóa, như vậy chính là do anh uống nhiều rượu nên nghe nhầm, và anh vẫn phải tiếp tục vùng vẫy, tiếp tục đau khổ chờ đợi, chờ Từ Lạc cho anh đã hãm sâu một ít hi vọng.
Nhưng còn có một loại khả năng khác.
Diệp Thành nắm tay cầm cửa lạnh như băng, cảm giác của anh lại giống như đang làm một quyết định trọng đại nào đó. Anh đứng đó ngâny ngốc một hồi, khẽ cắn răng, kéo tay nắm cửa xuống.
"Cạch" một tiếng.
Cửa vậy mà lại mở ra được.
Trái tim anh cơ hồ muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài.
Cửa kia không khóa, nó được mở ra, cái này chứng minh điều gì?
Nó chứng minh rằng, Từ Lạc mà anh cầu xin khi nãy, không phải người vô tâm, cô vẫn còn chút thương xót cho nỗi khổ sở của anh. Cho nên cô mới mở khóa cửa cho anh.
Lập tức tinh thần của Diệp Thành đang căng như dây đàn, cực kì khẩn trương lúc này đã lại thả lỏng cực độ. Cả người như lâm vào một khoảng vui mừng không cách nào diễn tả bằng lời.
Anh hít sâu một hơi, đi vào bên trong.
Từ Lạc đã nằm trên giường. Đèn đầu giường vẫn chưa tắt, ánh đèn nhàn nhạt thích hợp để ngủ. Ánh sáng nhu hòa bao phủ chiếu rọi dung nhan Từ Lạc, cực kỳ yên ả.
Diệp Thành biết cô vẫn chưa ngủ, đi tới bên giường cô, nửa quỳ xuống, " Lạc Lạc...anh đi...đi vệ sinh quay lại, em...vẫn để cho anh vào chứ?"
Từ Lạc không nói chuyện.
Diệp Thành lại giống như hiểu một chút, vọt vào phòng vệ sinh để rửa mặt như tên lửa, xong đâu đấy, dưới chân lại vọt về như cưỡi hỏa tiễn, đóng cửa phòng Từ Lạc lại, thay quần áo, lén nằm xuống bên cạnh Từ Lạc.
Từ Lạc nằm đưa lưng về phía Diệp Thành, một câu cũng không nói, trầm mặc chờ giấc mơ đến.
Như vậy cũng tốt lắm rồi, Từ Lạc tự mở chốt khóa phòng cho anh, cái này đã rất tốt, rất tốt rồi, trong lòng Diệp Thành nghĩ.
Nhưng loại tâm tình kia của anh, thật giống như một người đánh một con bạc, suy tính trong lòng, kéo dài không tan.
Con bạc kia thắng một vài ván, liền sẽ muốn tiếp tục đặt cược. Bởi vì chút ngon ngọt thôi, cũng đủ khơi lên một dục vọng tiếp theo, Diệp Thành cũng không ngoại lệ, loại dục vọng to lớn mà đáng sợ này khiến người ta khó có thể chống lại cám dỗ.
Dĩ nhiên, Diệp Thành sẽ không chống đỡ nổi.
Anh nhìn bóng dáng lưng Từ Lạc đưa về phía anh, hồi lâu, rốt cục không nhịn được, mà nhỏ giọng run run nói, "Lạc Lạc, anh có thể ôm em ngủ được không?"
Từ Lạc im lặng, bóng lưng của cô tràn ngập cự tuyệt.
" Chỉ ôm em thôi. Ôm em là đủ rồi." Diệp Thành cười khổ nói, "anh biết mình hiện tại yêu cầu quá xa vời, tham lam. Nhưng mà.....anh thật sự quá nhớ em, anh biết bản thân mình vẫn chưa xứng đáng để nhận được sự tha thứ của em, nhưng..... em có thể cho anh một ân huệ được không? Anh rất muốn quang minh chính đại mà ôm em một lần, thật đấy!"
Mắt Diệp Thành nhìn chăm chú vào tấm lưng của Từ Lạc, anh chỉ nghe thấy tim mình gõ loạn lên như trống đánh.
Không khí trong phòng trầm mặc một hồi, Diệp Thành lại dần mất đi hi vọng, anh thực sự không dám trông