Trong phòng bệnh, Diệp Thành ngồi cạnh bên giường của Từ Lạc.
Cũng không biết qua bao lâu, tác dụng của thuốc mê mới dần dần tan đi. Từ Lạc cũng từ trong hôn mê, nặng nề mơ hồ tỉnh lại.
" Lạc Lạc." Diệp Thành vừa thấy Từ Lạc khẽ động, vội vàng nắm lấy tay cô, "em tỉnh rồi, có muốn uống nước không? Có muốn ăn gì không?"
Ánh sáng mạnh mẽ khiến mắt Từ Lạc có chút không thoải mái, cô phải híp mắt thích ứng thật lâu mới có thể hoàn toàn mở mắt, nhưng trước mắt vẫn là một mảng mơ hồ.
Diệp Thành giống như nhìn thấu chút thất vọng trên mặt Từ Lạc, anh vội vàng giải thích: "Phẫu thuật rất thành công, không có xảy ra sự cố. Thần kinh thị giác bị chèn ép sẽ từ từ khôi phục, thị lực của em cũng sẽ dần khá hơn, em đừng lo lắng."
Từ Lạc gật gật đầu, nuốt xuống một cái mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Cô kéo cổ họng khản đặc nói: "em muốn uống nước.". Truyện Dị Giới
Diệp Thành đứng dậy từ bên máy nước nóng bên cạnh, rót cho Từ Lạc một ly nước ấm, tỉ mỉ đêm đến khóe miệng Từ Lạc. "Nào, uống nước, chậm một chút."
Từ Lạc muốn nhận lấy ly nước tự mình uống, hai tay sờ mò, sờ đến cánh tay của Diệp Thành.
Cô vừa sờ hai cái, bỗng dừng lại động tác, ho khan mấy tiếng.
Diệp Thành vội thu ly lại, "có phải sặc nước rồi không?" Từ Lạc lắc lắc đầu, do dự một lát cô mớ hỏi: "Anh....hôm nay, mặc áo sơmi em tặng anh à?"
Diệp Thành sửng sốt một chút, gật gật đầu, "ừm.....em có thể thấy rõ áo anh đang mặc sao?"
"Không, vẫn lờ mờ không rõ lắm." Từ Lạc lắc lắc đầu, lại mở miệng nói, "nhưng em sờ vào cái áo, nên nhận ra được. Bởi vì lúc em mua cái áo sơmi này, em hơi túng thiếu, nên kiểu dáng và chất liệu đều không tốt lắm, mà anh căn bản sẽ không thích mặc những loại áo như vậy."
Khuôn mặt Từ Lạc có chút lúng túng bối rối, cô nói nhỏ dần, "em lúc đó cũng không có ý định tặng anh, chỉ là cảm thấy, cái áo này nếu mặc ở trên người của anh, sẽ rất đẹp mà thôi."
Diệp Thành sờ áo trên người mình, khẽ cười nói: "Ngốc, mặc kệ là bao nhiêu tiền, chỉ cần là em tặng, anh đều thích, đều sẽ rất trân trọng."
Từ Lạc không nói thêm gì, thân thể nửa ngồi lại nằm xuống.
Trong lòng Diệp Thành vẫn quanh quẩn lời nói lúc nãy của Vũ Minh Thiên và chút nghi vấn của chính bản thân mình, loại cảm giác mơ hồ như xa như gần này thật khiến anh phát điên, cảm thấy vô cùng lo âu khó chịu.
Anh rốt cục vẫn là không nhịn được, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Từ Lạc, thu hết tất cả dũng khí rồi nói: " Lạc Lạc à, anh muốn hỏi em một vấn đề này."
"Là, chuyện gì, anh nói." Từ Lạc nhàn nhạt đáp.
"Lạc Lạc, anh biết anh đã làm sai rất nhiều chuyện, cũng cô phụ em suốt 5 năm, anh hiểu anh nợ em những gì." Ngữ khí của Diệp Thành vô cùng nghiêm túc, kiên định, nhưng lại