....
Buổi chiều, Từ Lạc rảnh rỗi, cô liền ngồi taxi một mình để đến bệnh viện để khám thai.
Vẫn là bệnh viện lần trước nhưng lần này, lại còn có thêm một vị bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp..cô nhìn thôi còn thấy thích, huống hồ là cánh đàn ông nha.
Và thêm một một anh chàng cao to soái ca, ngồi bên cạnh nữ bác sĩ kia.
Từ Lạc vốn không quan tâm đến người đàn ông trẻ tuổi nọ, cô chỉ để ý đến hai vị bác sĩ một gia một trẻ mà thôi.
Nhìn hai người có nét giống nhau, hai người này là cha con sao? Nghĩ thế thôi nhưng Từ Lạc không dám hỏi.
Vị bác sĩ già nhìn Từ Lạc, liền nhớ ra cô.. quay sang nữ bác sĩ trẻ kia, ông nói, " Minh Phương, sau này, cô Từ đây sẽ do con theo dõi thai kì, và kiểm tra cho cô ấy."
Minh Phương gật đầu, " ba, con biết rồi." Đoạn cô quay sang Từ Lạc, nhã nhặn nói, " Chị Từ, xin chào, sau này kiểm tra thai kì của chị sẽ do tôi đảm nhiệm."
Từ Lạc hơi bất ngờ, chỉ gật đầu đại, " Ừ, được."
Giao phó cho con gái xong, vị bác sĩ già kia liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Từ Lạc và Minh Phương.
Minh Phương lúc này mới tháo cặp kính cận ra, thanh âm nghiêm túc mà nói, " chị Từ, chị nói chị đã uống rượu mạnh trong khi mang thai?"
Từ Lạc ái ngại, gật đầu vâng một cái.
Sắc mặt của Minh Phương liền thay đổi, " rượu rất mạnh sao?"
Từ Lạc vẫn vẻ ái ngại đó, hai bàn tay bất giác siết chặt,...."đúng vậy."
Minh Phương cười cười, " yên tâm, uống một chút cũng không ảnh hưởng gì, tôi còn tưởng chị uống mấy lít ấy chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh vừa nghe Minh Phương nói xong thì cũng phì cười theo, ý cho rằng Từ Lạc thật ngốc.
Minh Phương quay sang liếc anh ta một cái, " cười cái gì, ai cho anh cười, cút sang bên kia ngồi đi cho tôi."
Người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt cứng đờ, rồi chợt chuyển sang một dạng ủy khuất, " Phương, sao em lại hung dữ với anh như thế?"
Minh Phương hờ hững, " tôi cứ vậy đấy, có bản lĩnh, anh liền đánh chửi tôi xem, còn không dám, liền phánh."
Người đàn ông trẻ tuổi nọ, câm nín, không nói thêm câu nào, đành lủi thủi rời đi.
Từ Lạc nhìn hai người một nam một nữ trước mắt cô, cô liền có chút buồn cười. Nhưng kìm nén lại, liền lịch sự hỏi, " Vậy bác sĩ Phương, tôi có thể về chưa?"
Minh Phương lúc này lấy lại chút bình tĩnh, nghiêm túc nói, " Chị Từ, dù là tôi nói không ảnh hưởng lắm, nhưng tốt nhất sau này, đừng có uống, thai nhi sẽ không chịu được một lần như thế nữa."
Từ Lạc gật gật đầu, " vâng, vâng, tôi biết rồi."
Minh Phương khẽ nhíu mày một chút, " vậy còn cha của đứa bé đâu, anh ta có đến cùng chị không?"
Từ Lạc sửng sốt..." anh ấy..."
Đôi mắt Minh Phương nheo lại, thanh âm lại lạnh xuống mấy phần, "Anh ấy làm sao, thân là cha đứa bé, thế mà lại không đi cùng vợ đến kiểm tra thai kì. Chị đưa điện thoại