Trong phòng bệnh.
Từ Lạc vừa trong mơ dần tỉnh lại không lâu. Diệp Thành vừa vào đến nhìn thấy bộ dạng mơ màng của cô, liền đi tới rót cho cô một ly nước ấm, sau đó lại cẩn thận gọt táo cho cô.
Bộ dạng ôn nhu, dịu dàng này không giống như một người vừa nãy tại phòng tiệc lạnh lùng, khí thế sắc bén. Lãnh đạm cự tuyệt người ta.
Anh gọt táo xong, đưa đến bên miệng Từ Lạc, thuận tay ôm luôn cô vào ngực, thở phào nói, "vẫn là ôm em mới yên tâm."
Từ Lạc cắn một miếng táo, "anh sao thế?"
"Vừa nãy ở bữa tiệc có người muốn quyễn rũ anh. Cô ta là một ngôi sao nữ ở công ty giải trí của Cao tổng, cô ta đi theo anh, còn muốn anh làm cô ta ở phòng vệ sinh." Thanh âm Diệp Thành trầm thấp, "nhưng mà anh kiên quyết cự tuyệt, anh rất ghét bọn người không yên phận kia."
Từ Lạc nuốt xuống miếng táo, cô nói: "Vậy giờ anh đây là....muốn em khen anh đó hả?"
" Không phải đâu." Diệp Thành cũng tự mình căn một miếng táo, điềm tĩnh nói: "Anh nói chuyện của mình với em, chính là không lừa không gạt, anh sợ em lại hiểu lầm anh. Anh chỉ hi vọng em không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, thật đấy."
Từ Lạc ăn táo xong, chẹp miệng, nằm lên giường, " em không nghĩ gì đâu...cũng gần đến thời gian cho Tiểu Thiên uống sữa rồi nhỉ?"
Diệp Thành nhìn đồng hồ, theo thời gian bình thường, thì nhóc con này cũng sắp tỉnh rồi. ngôn tình tổng tài
Anh đắp mền cho Từ Lạc. "Anh đút sữa cho con, em ngủ tiếp đi. Vừa mổ xong, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi."
Dứt lời yên lặng nhìn Từ Lạc, rồi từ bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Lạc Thiên, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Thành ngồi ôm con ngồi bên ngoài một lát, quả nhiên nhóc con oa oa khóc lớn.
Trong tay Diệp Thành cầm bình sữa bột đã pha, thuần thục đút cho con trai.
Anh đút xong cho nhóc con, nhìn nó yên lặng, mở đôi mắt to tròn xoe tiến vào thế giới quan sát hằng ngày, nhóc con nhìn daddy nhà mình, bỗng toe toét miệng cười, khiến tim Diệp Thành nở hoa.
Anh suy nghĩ một lúc, lại lấy điện thoại ra, điện thoại cho Thu Lan.
Thu Lan bên kia nhanh chóng bắt máy, " Diệp tổng, cậu gọi tôi?"
"Thu Lan," Diệp Thành suy nghĩ một chút, liền dặn dò, "chị sắp tới để ý tình hình công ty giải trí của Cao Hưng Thịnh, gặp tình huống thích hợp có thể suy nghĩ mua vào lượng lớn cổ phiếu của bọn họ, đợi đến lúc vượt qua số định mức nhất định, chị liền triển khai đóng gói công ty của Cao Hưng Thịnh kể cả mấy công ty truyền thông dưới cờ chúng ta thành sản nghiệp, đợi giá cao rồi bán tháo ra bên ngoài."
Lão già Cao tổng kia, vợ của ông ta từng bắt nạt Từ Lạc vợ anh, hôm nay, ông ta lại còn cả gan nhét người cho anh, nợ cũ, nợ mới, đều tính hết một lượt đi. Anh sẽ không tiếp tục giữ mặt mũi cho người này, mọi người lăn lộn ở thương giới, cá lớn nuốt cá bé, vốn là chuyện vô cùng bình thường.
Thu Lan ở bên kia, dùng bút ghi xoẹt xoẹt lại lời của Diệp Thành dặn dò, rồi đáp: " Vâng, tôi hiểu rồi. Cậu còn gì căn dặn nữa không?"
Diệp Thành điềm tĩnh nói: "Tạm thời không có, trước theo dõi tình huống, có việc lại báo cho tôi."
"Vâng." Thu Lan đáp ứng ngắn gọn.
Diệp Thành cúp máy, thu lại điện thoại vào túi, trong tay ôm con, yên lặng đi vào phòng bệnh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Thành, công ty giải trí của Cao tổng sắp tới có chấn động lớn.
Cao tổng vốn đã bù lỗ 3 hạng mục lớn, ông ta cuối cùng giống như một tên chết đuối túm vào một con thuyền bị đắm. Quyết đầu tư vào một bộ phim điện ảnh, sau khi phim công chiếu, thành công đâu không thấy, chỉ thấy thu về chính là chửi rủa và bình luận rất tiêu cực của các fans trong khắp miền tổ quốc.
Phòng vé đương nhiên cũng chỉ có hai chữ bết bát.
Một chút vốn cũng không thu về được.
Công ty quản lý