Từ Lạc ngâm mình trong bồn tắm nước ấm một lúc lâu, cả người thư giãn, tâm tư liền như bông tuyết bay đầy.
Cô nhắm mắt lại, chìm vào suy tư của bản thân.
Cô hâm mộ Lương Minh Phương, hâm mộ Đặng Đình Phi, càng hơn là hâm mộ chuyện tình yêu của họ.
Tình yêu của Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương không có kẻ thứ ba chen chân vào, cho dù xảy ra chiến tranh lạnh một đoạn thời gian, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến tình cảm của họ cả, ngược lại còn biến thành một loại tình thú khác biệt.
Con đường tình yêu xưa nay trong nhân gian thực không dễ đi, nhưng Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi đều có thể chống đỡ, vượt qua tất cả cay đắng lẫn khổ sở, để đến bên bờ hạnh phúc.
Dù có trăm ngàn bão táp, cũng không sinh lòng buông bỏ nhau.
Hai người họ mới thật xứng đáng được xem là đôi tình nhân tình đẹp nhất, không tỳ vết nhất.
Từ tình yêu chớm nở cho đến lúc này, sắp bước vào cuộc sống hôn nhân thật sự, họ vẫn khẳng định đối phương chính là người duy nhất trong cuộc đời.
Từ Lạc lại bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mình.
Những lúc ở một mình, cô sẽ nghĩ, Diệp Thành bây giờ đối tốt với cô như vậy, tim cô là đang để ý và xa cách cái gì?
Nếu đem so sánh với Lương Minh Phương và Đặng Đình Phi, cô mới biết, cái đơn giản mà cô để ý chính là Diệp Thành là người có tiền án trên mặt tình cảm.
Những kí ức về Diệp Thành từng ở cạnh Lưu Tâm Nhã, thật ra cô trong đầu đôi lúc vẫn luôn nhớ.
Mà mỗi một lần nhớ lại, lại kích thích một lần.
Từ Lạc mở hai mắt, tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng ngủ vào, đi vào phòng ngủ.
Diệp Thành đang nằm nửa ở đầu giường, sử dụng máy tính làm ít công vụ ở công ty.
Thấy Từ Lạc tắm xong, anh kéo một góc chăn ra, vỗ vỗ, "Nào, nằm cạnh anh."
Từ Lạc nằm xuống cạnh Diệp Thành, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người anh.
Diệp Thành xử lý một lát, coi như xong công việc, đặt máy tính sang bên cạnh, cả người áp sát vào Từ Lạc, ghé tới nói: "Chuyện du thuyền, em thật sự không hâm mộ?"
"Không hâm mộ," Từ Lạc lắc lắc đầu.
"Chuyện đó thật ra cũng không khó với anh." Thanh âm của Diệp Thành giống như đang dụ dỗ, "Chỉ cần một câu nói của anh, anh nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng cho em."
Từ Lạc lắc lắc đầu, "Cái em muốn, không phải là du thuyền."
"Vậy nói cho anh biết là cái gì?"
Từ Lạc nhìn ánh mắt nghiêm túc lại chân tình của Diệp Thành hồi lâu, nói: "Chuyện hôn lễ tổ chức trên du thuyền khiến em nghĩ đến bác sĩ Lương và Đặng tổng.
Hai người họ vẫn luôn thật lòng với nhau, cho đến tận bây giờ, cũng chưa từng có ai đứng ở bên thế yếu trong tình cảm.
Vậy Diệp Thành à.....tình yêu của anh và em thì thế nào?"
Diệp Thành ngẩn ra một chút, hồi lâu.
anh mới cúi đầu, ở trên môi Từ Lạc hôn chụt một cái, nói: "Anh đảm bảo hai chúng ta bây giờ, tình cảm chính là bình đẳng.
Chờ anh trả hết tình cảm anh đã nợ em xong, lúc đó em bỏ ra bao nhiêu, anh cũng sẽ bỏ bấy nhiêu, thậm chí sẽ hơn, được không?"
" Được," Từ Lạc gật gật đầu, bất giác hít sâu một hơi giống như đang hạ một quyết tâm nào đó, cô nói: "Diệp Thành, trước kia em không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, sợ chán ghét chính bản thân mình, nhưng hiện tại, em muốn hỏi anh vài chuyện, anh có thể thành thật nói cho em nghe không?"
"Có thể." Diệp Thành không chút do dự, trực tiếp gật đầu trả lời.
Anh bây giờ đối với Từ Lạc đã không còn cái gì phải che giấu.
"Anh và Lưu Tâm Nhã, đã có quan hệ nam nữ lần nào hay chưa?" Lời của Từ Lạc vừa ra, giống như một xâu đạn trực tiếp quăng mạnh vào lồng ngực của Diệp Thành.
Anh lắc đầu, "Chưa từng."
"Hứ!!" Từ Lạc khinh thường, "Anh lừa ai, anh và cô ta, từng ám muội lâu như vậy.
Không xảy ra quan