Sau khi gặp lại, lại tán chuyện một hồi, Lương Minh Phương được Đặng Đình Phi dẫn đi trước, chuẩn bị cho việc hôn lễ.
Đợi sau khi hai vợ chồng Đặng Đình Phi đi xuống tầng dưới rồi, Diệp Thành mới ôm con trai đi vào, "Lạc Lạc, có đói không? Anh đi nấu đồ ăn cho em và con."
Từ Lạc đang định gật đầu, chợt nhớ đến món cá thu sốt cà trong đĩa hai ngày trước Diệp Thành nấu cho cô, tự nhiên bao tử lại khó chịu, "Thôi, không cần đâu, anh lấy cho em một ít đồ ăn nhẹ ở phòng ăn là được.
Anh nhất định, đừng có nấu cơm nha."
Vẻ mặt Diệp Thành bất giác có chút lúng túng, đáy lòng anh rất muốn biện hộ cho tài nấu nướng của mình: "Lạ Lạc, trình độ nấu ăn của anh....thật sự dở đến vậy sao?"
Từ Lạc do dự một lát, "Anh trong lòng còn không tự hiểu hả?"
Diệp Thành vẫn cố chấp mạnh miệng, "Anh cảm thấy cũng bình thường mà, mấy hôm trước không phải, anh còn là thịt viên chiên cho em sao? Mùi vị không tệ đúng không?"
"Hả...cái đó.." Từ Lạc ấp úng, ho khan một tiếng.
"Em quăng rồi."
Diệp Thành thở dài rốt cục hiểu được trình độ nấu nướng của mình dở tệ đến mức nào, "Em quăng cho cún ăn rồi hả?"
"Không có, cún nó không ăn luôn."
Lời này của Từ Lạc như đao trực tiếp đâm anh một đao.
Diệp Thành chịu đả kích, rốt cục thở dài, "Thôi vậy, từ giờ vẫn là để em nấu thì hơn.
Dứt lời anh giao con trai vào tay vợ mình, bất lực rời khỏi phòng đi lên tầng trên.
Từ Lạc ôm con trai, nhìn theo bóng lưng ba của thằng nhóc, trong lòng cũng là bất đắc dĩ.
Thịt viên chiên của Diệp Thành hôm trước làm cho cô, nếu không có tên gọi, cô lại còn tưởng là đạn bi của thời chiến quốc.
Vừa cứng vừa đen cháy, đáp chó, không khéo cho còn bị đau.
Nhìn mà khiếp.
Trên tầng, Diệp Thành lủi thủi đi lên tới tầng 5, là nhà ăn lớn.
Bên trong phòng ăn này rất lớn, bởi vì cả du thuyền được Đặng Đình Phi bao trọn, nên khách bên trong cũng ít, nên có hơi trống vắng.
Nhân viên ở đây du là đang trong giờ làm việc, nhưng lại có chút tùy ý lười biếng.
Diệp Thành vừa đi mấy bước, mắt đảo một lượt đã nhìn thấy hai bóng người ngồi bên bàn ăn.
Là Vũ Minh Thiên và một cô gái.
Vũ Minh Thiên hiển nhiên cũng nhìn thấy Diệp Thành ở đối diện đi tới.
Anh có chút khó chịu, nhưng vẫn tỏ thái độ, "Diệp tổng, lâu rồi không gặp."
"Chào." Diệp Thành miễn cưỡng vươn tay ra bắt tay với Vũ Minh Thiên mắt nhìn đến cô gái ngồi cùng, "bạn gái anh à?"
"Không, là bạn thân của tôi, cô ấy là Quách Vân." Vũ Minh Thiên thẳng thắn giới thiệu.
Diệp Thành cười cười, lại hỏi: "Anh cũng tham dự hôn lễ?"
"Ừ, là Đặng tổng mời." Biểu tình trên mặt Vũ Minh Thiên nhàn nhạt, khiến người ta khó có thể nhận ra cảm xúc chân thật của anh, "Diệp tổng và Từ Lạc cùng đi sao?"
Diệp Thành vừa nghe Vũ Minh Thiên nhắc đến vợ mình, trong lòng dấm lại trào lên, điện áp thấp cũng đến, "Ừ, tôi đi cùng vợ tôi, anh muốn làm gì?"
Vũ Minh Thiên nghe ra đề phòng trong câu đáp của Diệp Thành, anh kinh ngạc cười cười đáp, "Diệp tổng đề phòng kỹ quá làm gì? Anh xem, hai người con cũng đã có, lại về ở chung một nhà, chẳng lẽ tôi còn cơ hội chen vào sao?"
Diệp Thành nghe Vũ Minh Thiên nói, lại nhìn đến cô gái mang tên Quách Vân ngồi cạnh anh ta, vẫn đang vô tư gặm bánh mì, trong lòng Diệp Thành yên tâm lại không ít.
Trái tim treo lên của Diệp Thành lúc nàu mới an ổn hơn một chút: "Là tôi hơi quá.
Hai người tiếp tục đi, xin phép." Diệp Thành nói rồi xoay người đi đến quầy ăn, lấy mấy phần đồ ăn, rồi xách mang đi khỏi tầng 5, dưới cái nhìn xa xăm của Vũ Minh Thiên.
Lúc này, Quách Vân ở một bên mới lên tiếng, "Thiên này, ăn cơm đi, mắt nhìn gì đấy?"
Dứt lời, cô ngước mắt nhìn theo tầm mắt của Vũ Minh Thiên, bỗng nhiên có chút sửng sốt, "Ấy...đó không phải là tình địch của cậu hả?"
"Haizzz." Vũ Minh Thiên thở dài, "Còn tìn địch gì chứ, người ta sớm đã quay lại với nhau rồi." Anh khó khăn lấy đũa xêu một cọng mì dính sốt tương đen, nhấm nháp, "Vân này, mình á, có lẽ đã nếm được ý vị của thất tình rồi."
Quách Vân vẫn ăn cơm thoải mái, hồi lâu cô mở miệng, "Mình nói cậu đừng giận, theo mình á, trước kia thì không biết, chứ bây giờ, so với tên Diệp Diệp gì kia, cậu xấu trai hơn hắn ta."
Vũ Minh Thiên đen mặt, trách mắng "Cậu nói cái gì?"
Quách Vân thấy chân mày Vũ Minh Thiên cau lại, lập tức rụt cổ, nuốt một ngụm, "Không không không, mình bào chữa lại, ý mình là, cậu