Phòng của Vũ Minh Thiên.
Quách Vân sau khi kết thúc cuộc điện thoại dài trăm cây số với chị gái mình.
Cô mới quay trở lại giường, giúp Vũ Minh Thiên uống canh giải rượu.
Vũ Minh Thiên nằm trên giường, miệng lẩm bẩm cái tên Từ Lạc.
Quách Vân thở dài, cô có chút bất lực với Vũ Minh Thiên, rõ ràng đã nói là không nhớ, nhưng khi trở thành con sâu rượu rồi, lại cứ gọi tên người ta không ngừng.
Lần này Vũ Minh Thiên vẫn là say, nhưng khônh say như lần trước, vì vậy cả cơ thể vẫn rất tinh thần, chỉ là ý thức mơ màng, vừa giống như trong mơ, lại xen lẫn như ở thực tại.
Vũ Minh Thiên lại lải nhải, "Từ Lạc, em đúng là đồ ngốc..."
Quách Vân lắc lắc đầu, dùng khăn ấm lau người cho anh.
"Rõ ràng là hố lửa lớn đã từng nhảy vào, tên Diệp Thành kia, hắn ta tốt lắm sao?..." Vũ Minh Thiên nói rồi lại ợ lên một tiếng, mùi rượu lại phun ra..."Hắn đáng để em tha thứ sao?"
Quách Vân theo phản xạ, nói chuyện đáp lại Vũ Minh Thiên: "Chuyện của người khác, cậu nghĩ nhiều làm gì, quản bản thân mình cho tốt đi rồi nói gì thì nói.
Thật phiền."
Dứt lời, cô đưa canh giải rượu tới cho Vũ Minh Thiên uống, ai mà biết anh lại không uống, ánh mắt có chút chán ghét nhìn cái thứ chất lỏng trong bát kia, trực tiếp dùng tay hất đi.
"Này, cậu làm gì thế, canh này mình mới chuẩn bị cho cậu đấy.." Quách Vân không vui mắng.
Vũ Minh Thiên nhìn dáng người hùng hổ ở trước mắt, trong lúc mơ mơ màng màng.
chỉ cảm thấy, hình bóng này có chút quen thuộc.
Đôi mắt say lờ đờ của anh chớp hai cái, vẫn chưa kịp phản ứng, vội ôm lấy người vào ngực mình.
"Anh thích em..." Vũ Minh Thiên nói năng lộn xộn, "Rất thích em đấy."
Quách Vân bị anh bất ngờ ôm ghì trong ngực, nhất thời không cách nào thoát ra, chỉ có thể dịu giọng, "Thả mình ra, Minh Thiên, nhìn lại đi, là mình đấy, cậu thích ai hả...thích..."
Nhưng là lời còn chưa nói hết đã cảm thấy môi mình đã bị lấp kín.
Quách Vân cả kinh, đẩy mạnh Vũ Minh Thiên.
Lại nữa.
Lần thứ hai!
Lại lần nữa rồi!
Cô vậy mà lại tên bạn khác giới cầm thú này, cưỡng hôn lần thứ hai.
Mặc dù có yêu thích anh, nhưng cô cũng có tôn nghiêm của mình, cô không thích bản thân bị anh nghĩ là người khác mà phát tiết.
Khốn kiếp.
Quách Vân vùng vẫy, "Vũ Minh Thiên, cái tên thối chết bầm này, thả mình ra, đồ heo đần này..."
Quách Vân ra sức chống lại, nhưng Vũ Minh Thiên ở bộ đội, lăn lộn cỡ nào, bình thường còn tập thể hình thường xuyên, bây giờ say rượu, sức mạnh lại càng tăng.
Huống hồ cô lại là phụ nữ, một người phụ nữ, chống cự lại người đàn ông khi không tỉnh táo là không thể nào.
Cô cảm thấy bản thân mình lúc này, không khác gì con thỏ trắng nhỏ, lưu lạc trong móng vuốt của một con mãnh hổ.
Không thể thoát được.
Cả hai người giằng co chưa lâu, Quách Vân đã bị Vũ Minh Thiên đè luôn trên giường.
Quách Vân dường như nhận ra có gì đó không đúng.
Cô vừa ngẩng mặt nhìn, chỉ thấy hai mắt say lờ đờ của Vũ Minh Thiên lúc này hằn lên tia đỏ như máu, giống như con báo hoang đang nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.
Muốn trốn thật sự không thể nữa.
Mặt biển ngoài cửa sổ vào ban đêm cũng không yên bình.
Có thể nhìn thấy dưới gió đêm thổi mạnh, sóng lớn trên mặt biển dữ dội, tiếng sóng nổi lên cuồn cuộn bốn phía.
....!
Bên này, Từ Lạc từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau không chịu nổi.
Cô híp mắt, dùng tay che đi thứ ánh sáng hắt vào mặt.
Đúng lúc này có một cánh tay ôm lấy cô, giọng nam từ tính vang lên: "Uống chút nước ấm đi, nào."
Từ Lạc dần thích ứng với ánh sáng, vừa mở mắt nhìn, người trước mắt là Diệp Thành.
Cô thở ra một hơi, "Để em tự uống." Vừa nố liền cầm ly nước ấm từ tay Diệp Thành uống một hơi.
Nước ấm qua cổ họng, trand xuống làm ấm dạ dày, thoải mái không ít.
"Tối qua em lại say đúng không?" Từ Lạc có chút bối rối, cô lắc lắc đầu, phát hiện lại không thể nhớ gì, "Em có bỏ quên chuyện gì không?"
Diệp Thành xoa lưng cho cô, "Em không những say, chỉ còn thiếu là chưa lột hết đồ ra trước mặt anh thôi."
Mặt Từ Lạc thoắt cái đỏ lên giống như cà chua chín, cô vội vàng lấp liếm, "Anh....!không được nói bậy.
Em sao có thể làm loại chuyện đó?"
"Anh không có lừa em."