Bão tan.
Chỉ còn mưa dì dầm.
Diệp Thành từ từ mở mắt, nước mưa lập tức xâm nhập vào hốc mắt của anh, cay xè.
Anh theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đến khi cảm giác nhức mắt tan đi, anh mới từ từ mở mắt lại một lần nữa.
Trước mặt là một mãnh bùn cát lầy.
Đủ loại đá ngầm hỗn độn.
Anh đây là....vẫn còn sống?
Vừa nghĩ như vậy, trái tim anh nhất thời nhảy lên.
Từ Lạc!
Anh nhớ tới, trong nháy mắt khi anh cùng Trần Kiệt rơi xuống nước hai người bị sóng tách ra, Trần Kiệt không thấy tăm hơi, nhưng một khắc kia anh thấy Từ Lạc cũng theo anh nhảy xuống, cô và anh cả hai dùng hết khí lực còn lại bơi tới gần nhau.
Anh vẫn nhớ cả anh và cô dựa vào cái áo phao cứu sinh cô mang theo, ở trong nước chìm nổi, bị sóng lớn lật nhào, nhưng vẫn cố ôm chặt nhau liều mạng trồi lên mặt nước.
Đến cuối cùng khi cả hai vợ chồng đều hoàn toàn đuối nước, chỉ có thể gom lại phần khí lực cuối cùng để trôi nổi trên mặt biển một lát.
Lúc đó, cả anh và cô ôm chặt nhau, cứ cho rằng bọn họ sẽ cứ như vậy chết đi.
Không nghĩ đến lúc này anh vẫn có thể mở mắt, Diệp Thành thống khổ nuốt xuống một hơi, hẳn là nước biển lưu động nhanh, trong cơn bão đã đẩy bọn họ đến đảo nhỏ nào đó, thoát chết trong gang tấc.
Còn may mắn hơn trúng độc đắc.
Diệp Thành cười khổ, anh quay đầu nhìn xung quanh, ở trên bờ đá ngầm tìm được bóng dáng Từ Lạc nằm đó.
Diệp Thành muốn đứng dậy, nhưng trên đùi lập tức truyền đến một cơn đau buốt, ngay cả sau lưng cũng đau.
Anh cắn răng, từng chút bò đến chỗ Từ Lạc.
Vội vàng ôm người vào trong ngực, Từ Lạc lúc này vẫn hôn mê, trên ót, có máu tươi đang rỉ ra.
Diệp Thành vội dán người Từ Lạc vào người mình.
Cảm nhận trái tim cô vẫn đang đập, nội tâm anh mới nháy mắt thở phài yên tâm trở lại.
Từ Lạc vẫn ở bên cạnh anh, vẫn ở bên anh!
Vẫn may, may lắm, ông trời phù hộ.
Mưa vẫn rơi không ngừng, giọt mưa vẫn rơi như đá nện vào trên hai người.
Diệp Thành dùng sức đặt Từ Lạc trên lưng mình, vô cùng chật vật khó khăn cõng cô bò trên mặt đất cát lầy, từng chút một vào trong đảo.
Anh nhất định phải tìm được chỗ trú cho hai người.
Tiếng sấm lại ù ù, mưa lại bắt đầu tuôn xối xả.
Diệp Thành nhìn nước mưa trút xuống ngày một dày hơn, cau mày.
Trên lưng anh vẫn đang cõng Từ Lạc, anh đảo mắt nhìn, rốt cục cũng tìm được một cái hang động có thể trú mưa.
Vào đến trong hang, cả anh và cô nằm vật ra cát, anh thở dài một hơi, cả lưng đau rát, chân cũng tê buốt.
Anh thật sự đã mệt đến cực điểm, chỉ muốn ngủ.
Nhưng anh không thể ngủ được, nếu anh ngủ, ai sẽ lo cho vợ anh?
Diệp Thành cố gượng dậy, anh từ từ xắn quần tây mình lên, lúc xắn đến bắp chân, một cơn đau buốt truyền tới, khiến anh không nhịn nổi mà rên lên một tiếng.
Anh khẽ cắn chặt răng, tiếp tục kéo ống quần lên tới đùi, liền nhìn thấy, toàn bộ bên bắp chân phải gần đùi, máu thịt be bét một mảng.
Xắn quần xong, trên lưng lại đau buốt, anh cởi luôn cả áo khoác, bên trong cái áo sơ mi trắng bên trong đã loang đỏ hết máu, vết cắt trên lưng nhúng nước biển mặn đau xót, đã ngưng chảy máu, nhưng lại nhức đến cực điểm.
Lúc ở trên thuyền, đánh nhau với Trần Kiệt, không cẩn thận bị tấm trần nhà rớt trúng vào chân phải, ngọn lửa rực đỏ khi đó cháy rách cả chân, làm phỏng nặng bắp chân và một ít ở phần đùi non.
Vết thương hiện tại sưng lên, đỏ loét.
Sau đó, trên boong tàu lại đỡ cho Từ Lạc khỏi nhát dao kia của Trần Kiệt, bị hắn lôi xuống biển, ở trong biển chìm nổi lâu như vậy, cả hai vết thương ở chân lẫn ở ngực, chưa được xử lý, giờ xem ra, quả nhiên nó đã chuyển biến xấu rồi.
Đúng lúc này, Từ Lạc nằm bên cạnh Diệp Thành bỗng nhiên rên hừ một tiếng.
Diệp Thành vội vàng quay người qua, nhẹ nhàng ôm Từ Lạc lên, "Lạc Lạc, đừng sợ, anh ở đây."
Vừa nói, Diệp Thành vừa áp gò má lên trán của Từ Lạc, anh nhất thời cả kinh khi nhận thấy nhiệt độ không bình thường chút nào.
Trong lòng Diệp Thành căng thẳng, anh dùng tay lại thử một lần, quả nhiên cô đang lên cơn sốt!
Cả hai vợ chồng vô cùng chật vật.
Anh bị thương đã đành.
Từ Lạc cũng không khá hơn là bao nhiêu, trên đầu sau ót có vết thương rỉ máu, người lại phát sốt, còn ở cái nơi quỷ quái như thế này, một bác sĩ cũng không có, thuốc men