Hôn lễ rốt cuộc cũng được quyết định tổ chức lại.
Diệp Thành và Từ Lạc dự định chỉ làm nhỏ, không cần long trọng.
Miễn là đủ bạn bè của hai người.
Trong chờ thời gian thích hợp để tổ chức hôn lễ, Diệp Thành vẫn phải đến công ty làm việc.
Lúc anh rời giường, Từ Lạc vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ nông.
Diệp Thành lặng lẽ từ trên giường ngồi dậy, rửa mặt, mặc quần áo, sau đó quay trở lại giường, nhìn dung nhan của vợ nhà mình, anh không nhịn được ghé tới hôn một cái.
Thỏa mãn vãi luôn.
Từ Lạc bị đánh thức, mơ màng mở mắt, "Anh dậy sớm thế?"
Diệp Thành cười hôn trộm lên máTừ Lạc một cái, "Em tỉnh rồi, nhanh thôi anh chở em đi làm."
Từ Lạc vẫn mơ ngủ, máy móc gật đầu, sau đó chậm rãi rời giường.
Hai vợ chồng ăn sáng xong, anh lái xe đưa cô đến quán, còn mình thì đến công ty.
Quán của Từ Lạc vẫn kinh doanh như thường lệ, trong quán từ khi có Hồ Thiên Nam đến, nhân viên trong quán cũng đỡ cực vài phần.
Từ Lạc hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, người sáng lên trong nắng sớm, vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc.
Hình như từ lúc trên đảo được mang về, cô mới gặp lại người này.
Là Vũ Minh Thiên.
Hôm nay anh mặc một chiếc sơmi màu tro đơn bạc, quần jean hơi bụi, giày thể thao đen, ngồi ở góc cửa sổ của quán.
Trên mặt có vài phần mệt mỏi, nhưng vẫn không làm mất đi nét anh tuấn thường ngày.
Ly cà phê đen trên bàn vẫn còn nguyên, chưa mất đi giọt nào.
Từ Lạc gặp Ngọc Thảo đầu tiên, cô nàng này liền ba hoa ngay tức khắc, "Chị Lạc Lạc, cái anh đẹp zai Vũ thiếu gia đó, hơn một tháng nay rồi, anh ta cứ tới quán ngồi ở nơi cửa sổ nhìn ra ngoài hoài chị ơi."
Từ Lạc nheo mắt, "Hơn một tháng sao? Anh ta chỉ ngồi một mình à?"
"Vâng, vâng, anh ta ngày nào cũng kêu một ly cà phê, nhưng không uống." Ngọc Thảo lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Chị ơi, khoảng hơn 1 tháng trước lúc chị và Sếp Diệp được cứu từ đảo về, em nhớ có một lần anh ấy đi cùng một chị xinh gái đến đây uống nước, hai người nói chuyện rất lâu, rồi từ dạo đó cũng không thấy chị xinh gái đó nữa."
Ngọc Thảo vừa đi theo Từ Lạc vừa tiếp tục bật chế độ thánh tám, "Cũng từ lần ấy, anh ấy chỉ đến đây một mình.
Hôm nay cũng vậy, anh ấy ngồi ở quán từ sáng đến giờ rồi, anh ấy hình như có tâm sự gì đó.
Chúng em không dám hỏi."
Từ Lạc nghe Ngọc Thảo nhắc đến chị xinh gái, cô đoán người đó chắc là Quách Vân.
Nhưng tại sao Vũ Minh Thiên còn ở đây, Quách Vân kia đi đâu rồi, hơn một tháng nay Từ Lạc bị Diệp Thành dính như sam, căn bản chẳng có thời gian hỏi thăm ai.
Ngay cả Lộ Hà cô cũng không có thời gian thăm hỏi.
"Được rồi, chị sẽ nói chuyện với anh ấy, em đi làm việc đi." Từ Lạc nói với Ngọc Thảo xong, cô cũng quay người đi thẳng về phía bàn chỗ Vũ Minh Thiên đang ngồi.
Vũ Minh Thiên lúc này đang nhìn chăm chăm bên ngoài cửa sổ, quan sát đủ mọi thứ trước mắt, nhưng mọi thứ trong mắt anh lại như không có hồn.
Anh vẫn không biết sự xuất hiện của Từ Lạc.
"Anh Minh Thiên, có gì hấp dẫn ở bên ngoài cửa sổ sao?" Từ Lạc vừa hỏi vừa ngồi xuống đối diện với Vũ Minh Thiên.
Vũ Minh Thiên giật nảy, anh hoàn hồn quay đầu lại, thì bắt gặp nụ cười của Từ Lạc.
Trên mặt anh đầy ngạc nhiên lẫn kinh hỉ.
"Xin chào cố nhân, đã lâu không gặp." Từ Lạc tươi cười chào hỏi vờ như chưa từng biết việc Vũ Minh Thiên đang buồn bã cả một tháng nay.
"Từ Lạc? Sao em lại ở đây? Diệp Thành không đi cùng em sao?" Vũ Minh Thiên nén tâm trạng xuống, nói chuyện với Từ Lạc.
"Không, anh ấy còn đến công ty, còn lo kiếm tiền để nuôi vợ nuôi con, ngày nào cũng bám vợ, công ty sẽ phá sản mất." Từ Lạc tươi cười nói.
Vũ Minh Thiên nhìn cô gái trước mắt, anh không dám tin, tên Diệp Thành kia vậy mà cuối cùng đã truy thê thành công, chỉ nhìn xem cái biểu cảm rạng rỡ này của cô thôi cũng đủ biết, Lý Từ Lạc bây giờ và Lý Từ Lạc của lần đầu tiên anh gặp ở phòng vip lúc đó, khác nhau một trời một vực, có được sự bảo bọc yêu thương của Diệp Thành, cô xinh đẹp hơn rất nhiều thì phải.
Còn đang rất hạnh phúc nữa là...
Vũ Minh Thiên bất giác nghĩ đến chuyện của anh và