Sau lần gặp mặt cha mẹ, Minh Thiên đưa Quách Vân về chung cư riêng của anh mua trước đó.
Hai người đăng ký kết hôn, rồi dọn về sống cùng nhau, lúc này Quách Vân mới biết Minh Thiên là người đàn ông có tâm đến nhường nào.
Nửa năm qua anh chuẩn bị mọi thứ để có thể đón cô về bên cạnh anh.
Cũng may, bọn họ kịp nhận ra nhau.
Buổi tối, Minh Thiên vừa về nhà thì đèn trong nhà vẫn sáng.
Nhưng Quách Vân nằm trên sofa lớn xem tivi thì đã ngủ quên từ lúc nào.
Anh để cặp tác của mình xuống, cởi áo khoác, chỉ cảm thấy thân thể bận rộn cả ngày, bỗng dâng lên một cảm giác mệt mỏi.
Đi đến chỗ Sofa, ngồi xuống sàn nhà, vừa vặn đối diện với dung nhan của Quách Vân.
Trong phòng đèn sáng ấm áp, ánh sáng đèn nhu hòa chiếu lên đường cong khuôn mặt của Quách Vân.
Lông mi cô nhỏ dài, thỉnh thoảng khẽ run nhẹ, làn da trắng nõn nhìn qua vô cùng đẹp, ưa mắt dù cho cô đang là bà mẹ mang thai.
Minh Thiên cứ thế nhìn Quách Vân thật lâu, cũng suy tư đến rất nhiều chuyện trước đây.
Từ dạo đo đến giờ...cô gái này vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Có lẽ...có lẽ giữa lúc yên lặng, tình cảm của anh với cô, đã dần xảy ra thay đổi.
Người phụ nữ này, hiện tại đã là vợ anh, còn là mẹ của con gái anh, hai người họ thật sự đã là một gia đình.
Trong một khoảnh khắc, Minh Thiên bất giác ghé tới hôn lên môi Quách Vân một cái.
Quách Vân bị cảm giác ấm áp trên môi làm tỉnh, mơ màng mở mắt, ngay lập tức thấy được bản phóng đại khuôn mặt anh tuấn của Minh Thiên ngay trước mặt.
"Anh về rồi..." Quách Vân dụi mắt, âm thanh mang theo chút mệt mỏi lười biếng.
Minh Thiên gật gật đầu, "Anh mới về...sao em không vào phòng ngủ."
Quách Vân lắc lắc đầu, tóc cô có chút tán loạn, "Không được, anh ở bên ngoài làm việc vất vả như vậy, em lại về phòng thẳng cẳng ngủ, thật không chịu được áy náy."
"Đồ ngốc, em áy náy cái gì chứ? Là anh nên làm như vậy." Minh Thiên cười nói.
Quách Vân bĩu môi, "Xí, đừng có thấy em nói vậy rồi lên mặt nhá."
Minh Thiên cười tươi, hai bàn tay vuốt ve đôi má hồng của Quách Vân, "Là anh có lỗi trước, bắt em lăn giường cùng anh, sau đó lại không dám thừa nhận ngay lúc đó.
Anh xin lỗi, tất cả là do anh, anh là đàn ông, nên gánh vác trách nhiệm với vợ và con, lần sau không cho ngủ tren sofa thế nữa nhé, mệt mỏi vậy còn ngủ sofa, muốn anh đau lòng chết sao?"
Quách Vân gật đầu.
"Em nhớ rồi."
"Em có đói không?" Minh Thiên hỏi.
Quách Vân sờ cái bụng lớn sắp 7 tháng của mình, gật đầu lia lịa, "Em không đói, nhưng mà con đói..."
Minh Thiên phì cười, anh đưa tới trước mặt cô một hộp súp thập cẩm nóng hổi, thêm hai cái bánh bao nhân thịt thơm phức.
Mắt Quách Vân nhất thời sáng lên còn hơn cả bóng đèn chiếu sáng trong nhà.
"Em mau ăn nhé, phụ nữ mang thai, đói bụng phải ăn liền, là anh để em chịu khổ." Minh Thiên áy náy nói.
Quách Vân gật đầu, cô cầm một cái bánh bao lên trước, định cho vào miệng, nhưng nhìn tới Minh Thiên, cô lại đưa cái bánh tới miệng anh, "Anh ăn với em nhé.."
"Anh không đói." Minh Thiên lắc đầu.
"Chồng ăn thì vợ ăn, vợ chồng có trước có sau, hơn nữa, anh lấy em, phần nội trợ em không giỏi bằng người khác, ngược lại làm ủy khuất dạ dày của anh rồi." Quách Vân dẩu môi nói, cố chấp đưa bánh bao tới miệng anh.
Minh Thiên không đành lòng, cắn một miếng ane ngon lành để vợ yên tâm.
Vị ngon tan ra ở miệng, nhưng