Căn tin.
Từ Lạc một bên ăn cơm, một bên lướt facebook.
Trong group của nhóm trợ lý, tin tức lên màn thật nhanh.
Bà chị Thu Lan này, quả nhiên cao tay mà, thế nào mà lại quay video được rồi đăng lên luôn...
Làm hình tượng của Từ Lạc cô đây hôm nay ngầu vãi...
Cô vừa ăn vừa chát tán gẫu trên nhóm, ăn cơm lại càng vui, duỗi tay lại kêu thêm một phần ăn nữa.
Gọi đồ ăn xong rồi, bất giác cô có chút sửng sốt.
Chao ôi, khẩu vị hiện tại vậy mà lại ăn nhiều đến thế, lại ăn được cả hai phần cơm luôn rồi. Cô nhìn xuống bụng của mình.
Quả nhiên bụng hơi nhô ra rồi.
Khẽ đưa bàn tay vuốt bụng, môi nhỏ khẽ mỉm cười, bảo bảo lớn cũng nhanh. Lần đầu tiên mang thai, cô rất nhiều cái đều không biết, lần trước đi khám, gặp Lương Minh Phương, cô ấy có nói sau gần bốn tháng thai nhi sẽ thành hình và to lên theo thời gian, cô có chút khó hiểu.
Bây giờ chính tay cảm nhận, mới hiểu được. Cô đặt bàn tay thật lâu, muốn cảm nhận xem, đây có thực là sự thật hay không, hay là cô đang mơ.
Ngay lúc đó, một cơn rung động nhẹ truyền đến nơi lòng bàn tay của cô.
Cả người Từ Lạc như điện xẹt qua, liền ngây ngẩn.
Cỗ rung động này, cực kì yếu ớt, rất nhẹ, nếu không nghiêm túc cảm thụ, căn bản sẽ không thể cảm nhận được.
Thật không ngờ, sự rung động này lại chân thật như vậy, cô trước đây chưa từng cảm thụ qua.
Đây là.....máy thai sao?
Trên mặt cô gái tự nhiên phiếm hồng, hai bàn tay lại một lần nữa đặt lên bụng vuốt ve muốn một lần nữa cảm thụ sự rung động kỳ diệu kia. Nhưng là chờ hoài, vẫn không cảm giác thêm được.
Lần máy thai này khiến Từ Lạc chắc chắn một điều rằng, cô không phải là mơ, cô chính xác là có bảo bảo rồi.
Trước đây, cô cho rằng, mang thai chắc là bình thường, nhưng bây giờ cô biết tầm quan trọng của nó rồi.
Cô thật sự mang thai, là mang thai con của Diệp Thành. Không phải là mơ nữa.
Phần ăn thứ hai được bê lên tới, Từ Lạc "ực" một tiếng nuốt nước bọt, phần ăn này là giành cho bảo bảo, tất cả là vì nhóc con này.
Chứ không phải là cô thèm ăn đâu nha.
Nghĩ rồi, không chần trừ, cô cầm thìa ăn trọn sạch phần ăn thứ hai...
.....
Công việc một ngày kết thúc, Từ Lạc duỗi lưng thẳng một cái, cầm lấy túi xách và áo khoác của mình từ cửa tập đoàn Diệp thị đi ra về.
Ánh tà dương buổi chiều thực đẹp, cuộc sống chậm chạp mà kéo dài.
Cả người cô chìm trong ánh nắng vàng buổi chiều, thân ảnh chiếu xuống nhỏ nhắn, thon thả thoạt nhìn cực kì dịu dàng. Bởi vì tâm tình tốt, nên ngay cả khi bị người tới đưa đồ gấp gáp đụng vào người, cô cũng không khó chịu.
Đi được một quãng đến ven đường lộ, cô lấy điện thoại ra, gọi taxi để trở về Diệp Trạch.
Từ Lạc vừa từ trên xe bước xuống, điện thoại liền rung lên, cô cầm tới trước mắt, vừa nhìn vào điện thoại, mắt cô lạnh xuống, người gọi đến là dì của cô.
Cô