Đại sảnh bệnh viện.
Cả đám người với một mảnh xôn xao, la hét ầm ĩ.
Dượng của Từ Lạc lúc này mặc một cái áo bông đã cũ, trực tiếp ngồi chính giữa, ánh mắt âm lãnh.
Bên cạnh là Dì đang khóc sướt mướt, vừa khóc, bà ta vừa đỡ một cánh tay cho chồng mình.
Cánh tay kia, hình như trật khớp rồi.
Chuyện này cũng không kì quái, Diệp Thành hắn luyện Karate nhiều năm, trình độ gần như là võ sư, so với cái loại hua tay múa chân như Dượng, thì ông ta thua hắn là cái chắc.
Bị hắn tháo khớp thôi, căn bản vẫn còn nhẹ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên được xem là họ hàng xa của Từ Lạc đi tới bên cạnh Dượng. " Này, chút tiền ông hứa cho tôi còn tính không? Bọn tôi đã giúp ông đến mức này rồi? Ông không thể đổi ý."
" *** mẹ nó, đổi ý cái chó gì, tôi mà đổi ý sao?" Dượng ánh mắt như dao găm, " cứ để đó, ông đây cân hết."
" Ông có được không đấy? Cái tên kia chắc chắn là dân chơi lớn, không thể đấu lại hắn đâu." Người đàn ông kia vẻ mặt ái ngại nói.
" Hứ, ông đây sợ sao? Chẳng qua có chút võ thôi, cũng chả phải dạng thứ dữ gì." Dượng già mồm sôi máu nói.
Thấy Dượng nói thế, đám người như rót thêm dũng khí, lại tiếp tục khóc lóc ăn vạ, làm đại sảnh bệnh viện nhất thời không khác gì cái chợ bán đồ ăn...náo nhiệt.
Đúng lúc này, ngoài cổng bệnh viện bỗng dưng đỗ mấy chiếc xe hơi màu đen bóng loáng. Cửa xe mở ra, bước xuống xe là một người đàn ông ngoài ba mươi, thân thể cường tráng. Khí thế bọn họ lăng nhiên đi vào trong sảnh lớn bệnh viện.
Vào tới bên trong, cả đám đưa mắt nhìn hết một lượt, liền thấy Hoàng Hiếu từ trên cầu thang đi vội xuống.
Mấy người này vội vàng đi tới bắt tay với Hoàng Hiếu, " Cậu Hiếu, lâu rồi không gặp, vẫn mạnh chứ?"
" Chào anh Lâm." Hoàng Hiếu trầm ổn gật đầu nói tiếp, " có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đây."
Anh Lâm cười nói, " cậu Hiếu khách khí rồi, tôi ấy có thể giúp cho thằng Thành cũng là vinh hạnh rồi."
Hoàng Hiếu gật đầu, ánh mắt sắc lạnh liếc đến đám người nhà Dượng, lạnh tiếng nói, "Các người nháo đủ chưa, nếu xong rồi thì theo tôi qua bên này."
Dượng lúc này đã học được cảnh giác, đôi mắt ti hí của ông ta nhìn xung quanh, rõ ràng là đang tính kế, " các người muốn làm gì, muốn ăn hiếp kẻ yếu sao? Nói cho mà biết, ông đây sẽ kiện các người."
Hoàng Hiếu có chút ngạc nhiên xen lẫn sửng sốt, anh khẽ cười một cái, " đâu dám, đâu dám, là cậu Thành nhà chúng tôi nói lúc trước lỡ đánh thương ông chú đây, nên dặn tôi tới làm thủ tục bồi thường đó."
Dượng nghe rồi vẫn không động đậy, quả nhiên vẫn đang do dự.
Hoàng Hiếu ra chiêu sát thủ, từ trong tay một thuộc hạ, lấy một va li vừa, anh mở ra, bên trong được xếp bằng nguyên một tiền giá trị toàn polime 500. 000 đ. Anh nói, "thế nào, hiện tại ông tin rồi chứ?"
Dượng nhìn vào vali, liền ngây dại.
Bản thân ông ta từ trước từ giờ hết ăn lại nằm, làm biếng tột cùng, mãi mà không tích cóp được bao nhiêu đồng trong từng năm cuộc đời, cho nên vừa thấy mớ tiền kia, liền không tự chủ được, tim cứ đập lên bình bịch.
Ông ta hai tay run rẩy mà đưa tay tới cái vali lấy năm xấp tiền bỏ vào túi áo mình, nhìn sang đám người Hoàng Hiếu, thấy bọn họ vẫn mỉm cười như không có gì, ông ta mới yên tâm thở phào.
Lòng tham quả là vô đáy, Dượng lại lấy thêm năm xấp nữa nhét vào túi quần, " cái này mới đúng chứ, có lời gì mọi người cứ nói với nhau không phải sẽ tốt sao, chúng tôi là người phân rõ phải trái. Tiền bồi thường chúng ta có thể thương lượng một chút, chỉ cần các người có thành ý, chuyện này khẳng định không khó làm."
Thái độ của Hoàng Hiếu vẫn như cũ, " vậy ông chú à, mời đi bên này."
"Đi đi, đi chứ, hiện tại đi liền đây." Dượng cười híp cả mắt, ông ta lôi vợ và đám người kia đứng lên đi theo Hoàng Hiếu. Miệng cười haha.." Ài, tôi nói các người nghe, Diệp tổng của các người quả không tệ nha. Đợi sau khi nói chuyện bồi thường xong, tôi với cậu ta sau này có khi lại trở thành anh em tốt nữa, gặp chuyện liền giúp đỡ lẫn nhau, các người nói xem nên có đạo lý này không a?"
Hoàng Hiếu vẫn không trả lời, mặc cho ông ta nói. Anh cười lạnh trong đầu thầm nghĩ, "Lão già này đúng cái thứ hoang tưởng, chết đến nơi rồi, còn xun xoe mồm. Để xem lát nữa gặp boss rồi còn cười nổi?"
Đám người của Dượng chờ khi được Hoàng Hiếu mời vào trong phòng thì thấy, Diệp Thành đang trò chuyện vui vẻ với Văn Huy, cục trưởng bộ an ninh.
Dượng không chút khách khí, liền tiến ngay đến trực tiếp ngồi xuống sôpha đối với Diệp Thành, " Diệp tổng, xin chào, xin chào?"
Dứt lời, ông ta đưa tay về phía Diệp Thành, ý muốn bắt tay với hắn.
Hai chân dài của Diệp Thành được quần tây đen cắt may hoàn mĩ bao quanh, vắt chéo nhau, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo tùy ý liếc người đàn ông trước mắt mình một cái. Không duỗi tay, cũng không phản ứng.
Bị làm lơ, Dượng ngại ngùng đưa tay về, khẽ vuốt mũi, ông ta nói, " chuyện tiền bồi thường.."
"Tiền bồi thường?" Diệp Thành khẽ mỉm cười, " tôi cho ông 500 triệu đủ không?"
500 triêu..!!
Dượng trợn mắt, mồm há cỡ chữ Ô lớn, "500 triệu? ..."
" Không đủ sao?" Diệp Thành khẽ cười, tay cũng nới lỏng cà vạt nơi cổ mình, " vậy 1 tỷ ?"
Dượng và Dì cực nhanh mà liếc nhau một cái, trong đôi đồng tử nâu đục đều là kích động.
Bọn lắm tiền đều là ngu sao nhỉ?
Xem ra, vợ chồng họ hôm nay như trúng giải đặc biệt rồi.
" Như vầy đi," Dượng làm bộ thở dài một cái, ông ta tiếp lời, " mọi người đều không dễ dàng gì, tôi cũng không làm khó cậu, 1 tỷ thì 1 tỷ, chuyện này kết thúc ở đây."
Văn Huy nãy giờ không lên tiếng nói chuyện, nhưng nghe đến lời của người đàn ông này, anh không khỏi nhíu mày,
Lão già này thật không biết chừng mực, khẩu khí quá lớn, tham lam quá mức.
Nhất định tham thì thâm. E là gặp họa hôm nay rồi.
Anh và Diệp Thành từng là bạn học, cũng là người nhìn hắn từng bước, từng bước khuếch đại một công ty nhỏ bé Diệp thị bình thường năm đó thành một tập đoàn lớn xứng tầm quốc tế như hiện tại. Anh cực kỳ rõ rằng, Diệp Thành cực kì mánh khóe thủ đoạn quyết đoán, lại tàn