Từ Lạc kinh ngạc như thấy quỷ. Cô hất tay hắn ra, "hả, móe ơi, anh nói cái gì hả?"
" Anh ở cách vách với em.." Diệp Thành khẽ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nại mà lặp lại. " Anh sau này sẽ lo cho em."
Cách vách???
Cô tròn mắt, " cách vách cái em gái nhà anh đấy!!!"
Diệp Thành cau mày rồi, nhưng vẫn không trách móc gì cái phản ứng của Từ Lạc.
Từ Lạc mở nắp nồi lẩu, mùi thơm lập tức tản ra hết căn phòng, cô nói, " Ở cách vách gì, chẳng phải bên cạnh chính là một gia đình công nhân đang ở đó sao?"
Diệp Thành không có tiếp lời Từ Lạc, lúc này ánh mắt của hắn đều chỉ đặt trong nồi lẩu. Ở công ty làm cả ngày, cơm trưa qua loa, không thể không nói, hiện tại, hắn đói kinh khủng.
Hắn nhìn từng lát thịt trong nồi sôi bung lên, miệng không tự chủ mà nuốt nước miến ực một cái, " Lạc Lạc anh muốn ăn !"
Từ Lạc suýt nghẹn chết, cô nhìn Diệp Thành giống như nhìn người ngoài hành tinh, " anh nói cái gì hả?"
Diệp Thành bộ dạng như mèo ngoan, " anh...muốn ăn cơm."
Từ Lạc vờ đi như không hiểu lời hắn, " à, thế vậy anh về nhà anh mà ăn..." Cô vẫy tay, " không tiễn nha."
Diệp Thành không động đậy, hắn hất hất chiếc cằm hoàn mĩ ý nói với Từ Lạc, hắn chính là muốn ăn và lẩu của Từ Lạc nấu cơ.
Từ Lạc biểu tình phức tạp nhìn, " anh muốn ăn cái này sao?"
Cô khó hiểu. Ở trong mắt cô, Diệp Thành là người cực kì xem trọng chất lượng cuộc sống. Từ cách ăn, ở, mặc, đi lại, không có cái gì là không trang bị cao cấp và xa xỉ nhất.
Quần áo thì phải dựa theo phong cách cá nhân và dáng người, có nhà thiết kế may riêng, món ăn thì có chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt chế biến, ở thì chính là biệt thự ở khu vực rộng lớn xa hoa nhất, đi lại cũng là siêu xe sang chảnh nhất, mua đến đỗ đầy gara tư nhân của hắn.
Còn lúc này, nồi lẩu giản đơn như thế này, hắn ưa?
Từ Lạc cười như chế nhạo, " Diệp tổng, tôi nghĩ ngài đừng nên ăn cái thứ này thì hơn, dạ dày của ngài, sợ là không chịu nổi mấy cái thức ăn tầm thường này đâu, có khi lại ảnh hưởng đến long thể, ngài...vẫn nên là về bảo với Tâm Nhã phi tần của ngài hầu hạ đi.."
Ánh mắt sắc bén của Diệp Thành bỗng nhiên bắn thẳng về Từ Lạc.
Từ Lạc bị ánh mắt của hắn nhìn đến cả người thấy khó chịu, cô buộc nghiêm túc buông lời, " Này, anh không hiểu à, tôi nói là không cho anh đấy, không có phần cho anh đâu, anh về đi."
Diệp Thành hít một hơi sâu, hắn gần như sắp tức giận, cô vậy mà không muốn cho hắn anh...
Hắn là chồng cô đó, là chồng của cô nha, vậy mà cô lại không cho hắn ăn nữa..
Keo kiệt.
Sau đó, cũng mặc kệ Từ Lạc phản đối, trực tiếp đi tới chạn bếp, lấy một cái chén, bộ dạng như ghét bỏ, xới một bát cơm đầy, mặt dày mà ngồi vào bàn