Từ Lạc vẫn đang nghe điện thoại, nhưng cô rõ ràng đang bộc phát tức giận.
Diệp Thành kia mà muốn đuổi việc cô, vậy càng mừng, cô lại còn cao hứng là đằng khác.
"Ai sợ ai chứ?"
Diệp Thành ở đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, " cà phê của tôi đâu?"
"Cái gì chứ? cà phê ?" Từ Lạc sửng sốt một chút.
Cô nhớ lại, trước kia ngày nào cũng pha đủ loại cà phê cho hắn. Giờ ly hôn rồi, mẹ nó muốn uống cà phê do cô pha sao, còn khuya.
Cô nói, mang chút châm chọc, "Diệp tổng à, sao anh không nói bảo bối Tâm Nhã nhà anh pha cà phê cho anh đi. Tôi không rảnh!"
"Cô nói đủ chưa?" Âm thanh Diệp Thành nghe cực kỳ nguy hiểm.
Từ Lạc cười khổ, " Diệp tổng, tôi quả thực đã pha cà phê cho anh gần 5 năm, nhưng hiện tại, tôi và anh đã ly hôn rồi. Chẳng lẽ anh lại bắt vợ cũ đi pha cà phê cho anh, không hợp lý chút nào nha."
Diệp Thành ở bên kia kinh ngạc, nhưng vẫn tùy hứng nói, " tôi cho cô thời gian 15 phút. Nếu 15 phút sau, vẫn không thấy cà phê của cô mang tới, hậu quả, cô tự chịu." Nói xong, hắn cúp máy bụp một cái.
Từ Lạc tức muốn nổ mắt. "Mịa nó, sao hắn không nghe cô nói chứ? Luôn ngang ngược như thế? Ly hôn rồi mà còn bắt cô làm cái này, làm cái kia, đời trước cô nợ hắn sao?"
Ngồi một lúc lâu, Từ Lạc quyết định mặc kệ luôn, cà phê gì chứ? Tự làm lấy, không thì thèm chết hắn đi.
Nghĩ thế, cô nhất thời liền thấy sảng khoái. Cao hứng liền ngồi trước máy vi tính, làm việc như một cái máy.
Thoáng cái hết 15 phút.
Diệp Thành ở bên kia rõ ràng đang căn giờ, vừa đúng 15 phút sau, liền gọi tới, "cà phê của tôi đâu?"
Từ Lạc cau mày, tức giận, " Không rảnh."
Bên kia im lặng thật lâu, một lát lại phát ra thanh âm lạnh lẽo của hắn, "Từ Lạc, cô tới phòng làm việc của tôi."
Từ Lạc tức giận, cô dập máy một cái như dằn mặt Diệp Thành. Do dự ngồi một lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy đi vào phòng làm việc của Diệp Thành.
Cô cũng muốn xem, hắn làm cái trò gì?
Trong phòng, Diệp Thành ngồi trên ghế lớn, sắc mặt âm trầm như muốn giết người.
Từ Lạc mở cửa bước vào. " Diệp tổng, ngài tìm tôi có việc."
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn cô chốc lát, lạnh lùng, tôi nói cần cà phê mà, cô như giả bộ ngu ngơ không biết thì phải."
A..Từ Lạc nhìn chằm chằm Diệp Thành, cô mắng chửi trong lòng. Nhưng bên ngoài lại cúi đầu không nói nửa chữ.
"Tôi cho cô thêm nửa tiếng nữa, nữa tiếng đó, cô làm được chứ?" Diệp Thành tiếp lời.
Từ Lạc không trả lời, hất đầu quay đi.
Diệp Thành đen mặt. Rõ ràng đầy oán hận mà nhìn chằm chằm cô.
Mẹ kiếp, cái người phụ nữ này, từ khi tuyên bố ly hôn, thái độ lại thay đổi đến 180°.
Cô ấy trước kia luôn luôn cưng chiều hắn, chỉ cần hắn chưa ăn cơm liền đau lòng, hắn bị ốm liền hết lòng chăm sóc, khiến hắn lúc nào cũng thoải mái yên tâm mà làm việc.
Chi dù bây giờ hai người ly