Từ Lạc ngồi đối diện với Lương Minh Phương, cả hai người trầm mặc không nói chuyện.
Lương Minh Phương nhìn thái độ của Từ Lạc, thở dài một cái.
Thật ra giữa Diệp Thành và Từ Lạc chính là có một khoản nợ nhân duyên dai dẳng mà.
Diệp Thành hiện tại, hắn đang dần dần ý thức được, hắn từng phạm phải bao nhiêu sai lầm, nhưng đến lúc hắn triệt để ý thức được sai lầm của mình, thì cũng thất vọng mà phát hiện, Từ Lạc chính vì bởi sự sai lầm của hắn, đã xây lên một bức tường thành trong lòng.
Nơi từng đi qua tự nhiên dễ dàng, hiện giờ lại muốn tiến vào, đó là không thể, khó khăn vô cùng.
Minh Phương tựa ra ghế, cũng không nói thêm gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhận điện thoại vừa nhìn, là Đặng Đình Phi gọi đến.
" Alo.!" Đặng Đình Phi bên ki hẳn là đang lái xe, anh đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với cô, " Phương hả, em đang làm gì đó?"
" Em đang ở cùng Lạc Lạc." Minh Phương nhẹ nhàng đáp, cô hỏi lại, " còn anh đang ở đâu?"
Đặng Đình Phi nhìn tình hình giao thông phía trước, vững vang thao tác tay lái, " anh đang lái xe, đi được nửa đường, nhớ em quá, nên muốn nghe tiếng em."
" Cái đồ ngốc nhà anh, lái xe còn gọi điện nữa, nguy hiểm á." Minh Phương vờ giận mà mắng anh, lại hỏi, " chừng nào anh về?"
Đặng Đình Phi nhìn cảnh sắc quen thuộc chung quanh, cổ họng hơi khô rát, nói, " mấy ngày nữa thôi, rất nhanh anh liền về, tin anh."
Minh Phương có chút bất mãn, lầu bầu mắng, " thật là, đột nhiên nói phải đi công tác, lại còn sửa nhà, hại em chỉ có thể chạy đến chỗ Từ Lạc ở tạm, em thật muốn mắng chết anh á."
Đặng Đình Phi cười hì hì qua điện thoại, " được, đều cho em mắng thoải mái, chờ anh về rồi, bà xã tha hồ mắng anh, chịu không?"
Minh Phương nghe qua điện thoại những lời của Đặng Đình Phi như vậy, chút giả vờ giận dỗi căng thẳng cũng không còn, bật cười một cái.
Bên kia, Đặng Đình Phi nghe cô cười, anh cũng cười theo, xe đến chỗ cua, anh bẻ lái, nhìn vào kính chiếu hậu, nói, " mà, em mắng anh xong, cũng phải đền bù cho anh đấy, đợi anh về nhà với em, anh phải "làm" em cho đã luôn."
Mặt của Lương Minh Phương bất giác ửng đỏ lên như cà chua chín đỏ, đỏ thấu.
Từ Lạc ngồi bên này ghế, nhìn cái biểu cảm kia của Minh Phương, cô chỉ cảm thấy có một tô cẩu lương to bự đặt ngay trước mắt cô, no chết cô rồi.
Cô nhớ lần đầu tiên gặp Minh Phương, cô gái này có chút lạnh lẽo ít lời, vậy mà sau một thời gian ở chung với Đặng Đình Phi, hiện tại Minh Phương lại trở nên ấm áp, phá lệ sáng sủa, giống như mặt trời xuất hiện xua tan núi băng vậy, tràn đầy sức sống và nhiệt tình.
Hâm mộ thật đấy, Từ Lạc cười đến cong mắt, trong lòng nghĩ, Đặng Đình Phi và Lương Minh Phương, thật sự là trời sinh một đôi, nên ở bên nhau.
Minh Phương mắng Đặng Đình Phi qua điện thoại, " anh cái tên hư hỏng này, nói chuyện không nghiêm chỉnh."
" Không có mà." Cổ họng Đặng Đình Phi khát khô, cố nói, "anh không có, anh thật sự nhớ em lắm, muốn ôm em, hôn em, muốn yêu em, yêu em á."
Minh Phương bên này trợn tròn mắt, " được rồi, anh đang lái xe đó, cẩn thận chút được không?"
Bỗng dưng,
Bên kia không có tiếng ai trả lời nữa..
Minh Phương có chút kì lạ, hỏi lại lần nữa, " Đình Phi, anh đâu rồi, cúp máy rồi sao?"
Nhưng vẫn là như cũ, không có hồi đáp.
Minh Phương nín thở nghe thử, chợt nghe thấy bên kia vọng lại là tiếng hít thở khẩn trương càng ngày càng rõ ở đầu dây điện thoại bên kia, kèm theo tiếng rít gào của gió càng lúc càng nhanh.
Trong lòng cô nhất thời nổi lên một dự cảm không lành, "Đình Phi, Đình Phi, anh sao thế? Anh có nghe em nói không? Anh không sao chứ?"
Từ Lạc cảm thấy kì lạ quay đầu nhìn sang, đã