*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Mà người dì này sau khi gả cho người ngoài thôn mới biết được chồng mình là người bạo lực, hút thuốc uống rượu. Có đôi khi mấy lần còn đi với người khác ra ngoài đánh bạc. Người dượng này là con một trong nhà. Cho nên các trưởng bối đều dung túng ông. Mà dì sau khi gả vào, bà không có năng lực kiềm chế được chồng, thường xuyên bị nhà chồng ghét bỏ. Bởi vậy thời gian đầu mới kết hôn cũng từng nhiều lần về nhà mẹ. Thậm chí cầu xin ba mẹ và anh em của mình có thể đón mình về, chỉ tiếc không có thể như ý nguyện.
Lúc dì tuổi trẻ rất nhiều lần đều là bị người nhà chồng trói về, ầm ĩ không ít lần. Cuối cùng vết thương chồng chất bản thân bà. Bởi vậy thời gian dài hơi buồn bực không vui, thân thể cũng không được khỏe.
Lúc Sở Từ vừa mới tới nơi này thì nghe Sở Đường nói qua không ít về khái niệm nam nữ bình đẳng. Lúc ấy cũng cảm thấy mới lạ, thậm chí còn có cảm giác mong đợi. Nhưng sau này lại phát hiện ra cũng không khác trước kia là mấy. Nhưng là phụ nữ có cơ hội ra ngoài nhiều hơn mà thôi. Những ngươi đàn ông vẫn coi phụ nữ như vật sở hữu của mình. Phụ nữ lấy chồng lại càng bị nhà chồng hạn chế hơn. Loại quan niệm này đã ăn sâu bén rễ cũng chỉ vừa mới bắt đầu có một chút thay đổi mà thôi.
"Em họ, em cũng đừng trách mẹ chị nhiều năm như vậy không quan tâm em... Thật sự là bà ngay cả bản thân cũng không quan tâm được. Mỗi lần về nhà ngoại, ba chị và bà nội chị đều nhìn bà chằm chằm
giống như nhìn trộm. Ngay cả anh chị cũng vậy, nếu không phải bên ba chị không có anh em ruột, cũng sẽ không để cho anh chị thường đến nhà ông bà ngoại." Tần Trường Tố thở dài một hơi nói.
Cô là bé gái, từ nhỏ không ít khi bị bà nội xem thường. Nhưng cũng may anh cô đối xử tốt với cô, làm cháu nội đích tôn trong nhà, anh trai vẫn rất uy nghiêm.
Sở Từ chỉ gật đầu, xác thực không để ý chuyện này. Thậm chí nếu hôm nay hai anh em này không đến nhà thì nàng đã không nhớ nổi mình còn người dì.
Hai anh em ở cũng không bao lâu. Sau khi ăn cơm xong lại nói chuyện chưa đến nửa tiếng đã đứng dậy tạm biệt. Lúc Sở Từ tiễn người ra cửa thì phát hiện Vương thị đứng cách đó không xa nhón chân nhìn vào, cũng không biết đợi ở bên ngoài bao lâu.
Sở Từ coi như không phát hiện, mà hai anh em Tần Trường Bình nhìn thấy Vương thị sắc mặt cũng xụ xuống, hơi khó coi.
Lúc này Vương thị thật vất vả nhìn thấy hai anh em đi ra. Cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi đến trước mặt hai người vội vàng nói: "Tao nhờ người đưa em họ mày đi thị trấn khám bệnh, nhất thời sốt ruột cũng không mang theo tiền. Hai đứa tụi bây trước lấy ra chút tiền cho tao mượn dùng."
Tần Trường Bình giật khóe miệng.
"Mợ, nãy giờ cũng hơn một tiếng. Nếu mợ về nhà cũng sớm nên lấy được rồi chứ?" Tần Trường Tố vội vàng nói.
"Tao không phải không nghĩ tới hai tụi bây có thể ở lâu như vậy sao?