*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Thôn trưởng thở dài một hơi, trước kia cảm thấy mạng Sở Từ này không tốt. Nhưng bây giờ xem ra, mạng con bé này đã có bước ngoặt. Bây giờ còn muốn mở xưởng nhỏ, tương lai cuộc sống trong thôn không chừng trở thành rực rỡ nhất.
"Vấn đề mở xưởng không lớn, cũng không biết cháu chuẩn bị thuê bao nhiêu người? Sở Từ, mặc dù người trong thôn chúng ta đối với cháu không được tốt lắm. Nhưng nếu không có bọn họ chưa chắc cháu có thể sống đến bây giờ. Nếu muốn thuê người làm việc cháu tuyệt đối đừng quên người trong thôn chúng ta." Thôn trưởng nói nghiêm túc.
Y nói những lời này tuyệt đối không phải là lòng dạ hẹp hòi, thật sự là hiểu rõ trong lòng. Mấy năm nay mỗi người nhắc tới Sở Từ cũng chưa có sắc mặt tốt, nhìn không có ai lo cho cô. Sở Từ nếu mang thù khẳng định sẽ sinh lòng oán hận, cũng không chịu giúp đỡ người dân thôn Thiên Trì, còn không công có lợi cho người ngoài thôn.
Y cũng không cảm thấy Sở Từ sẽ thuê nhiều người. Nhưng mặc dù chỉ có một người cũng phải người trong thôn mình mới được.
Công việc xử lý dược liệu này cũng không nặng, thuê một số phụ nữ gia đình nào đó là được. Cho dù chỉ có 20 đồng một tháng thì phụ nữ mỗi nhà khẳng định cũng đều chịu làm.
Tiền lương bây giờ tăng lên hàng tháng. Trong lòng Sở Từ đã đưa ra giá tiền lương sẵn, khẳng định sẽ không keo kiệt giống như thôn trưởng nghĩ.
"Cháu là uống nước thôn chúng ta mà lớn, dĩ nhiên ưu tiên thôn dân chúng ta." Sở Từ cười cười: "Nhưng hầu hết người trong thôn đều không coi trọng cháu, những lời cháu nói bọn họ chưa chắc chịu nghe. Nếu như bọn họ cầm tiền của cháu còn không chịu làm việc đàng hoàng, cháu chẳng phải chịu lỗ nặng sao? Cho nên, cháu hy vọng chờ cháu thuê người, thôn trưởng có thể làm người chứng kiến. Cháu bỏ tiền thuê bọn họ làm việc, nhưng một khi bọn họ xâm phạm lợi ích của cháu, vậy cũng chỉ có con đường đuổi việc thôi. Nhưng nên thuê ai mới tốt đây, bác xem có thể làm chủ được không?"
Trước tiên đánh tiếng chỗ thôn trưởng, tương lai xưởng của nàng cũng không ai dám xằng bậy.
"Đây là nên làm." Thôn trưởng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi. Nhưng xưởng của cháu vừa mới bắt đầu, nhân số sẽ không quá nhiều, năm người là
đủ rồi. Tương lai nhu cầu bên ngoài lớn hơn nữa thì thuê thêm người sau. Về phần tiền lương, một tháng 50 đồng. Nhưng không bao ăn ở, mọi người đều ở chung thôn, qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian. Giữa trưa sẽ có thời gian nghỉ ngơi, sẽ không chậm trễ mọi người ăn cơm." Lúc này Sở Từ mới nói tỉ mỉ.
Thuốc tẩy giun đã bá được gần ba tháng, mỗi tháng đại khái có thể bán ra hơn 2000 hộp. Một tháng lời hơn 900 đồng, còn gánh thêm tiền thuê công nhân.
Tất nhiên, lợi nhuận này gần như là của một mình Sở Từ. Một tháng Hoắc thần tiên cũng có khoảng 400. Nàng nghe Hạnh Quả kể, từ sau khi có thêm thu nhập mỗi ngày Hoắc thần tiên đều ôm hộp tiền ngủ. Dù vậy vẫn không yên tâm, mỗi ngày sáng tối còn phải đếm lại hai lần đủ số mới có thể yên tâm.
Nhưng cũng khó trách, hiện tại thời đại này, đừng nói là trong thôn, chỉ là những người ăn lương nhà nước cũng chưa chắc có thu nhập như Hoắc thần tiên.
Tất nhiên, cũng phải ít nhiều nhờ vào nàng kiên định không chịu giảm giá. Nếu chỉ dựa vào tính tình mềm lòng của Hoắc thần tiên thì đừng nói là kiếm tiền, chỉ sợ là đã sớm thâm hụt tiền phải đi uống gió tây bắc.
Lúc này thôn trưởng thở dài mấy hơi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ lung tung. Sở Từ nói cho y biết số lượng người hiển nhiên là chuẩn bị để cho y tiến cử. Mặc dù có năm người, nhưng Sở Từ nói những lời này ở trước mặt y hẳn là tuyệt đối không thể chọn người có khả năng sẽ gian dối thủ đoạn. Nếu không bị Sở Từ đuổi việc còn có thể làm cho y mất mặt.
Tiền lương một tháng 50 đồng cũng không ít, người này nếu y chọn không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của y. Cho nên nhất thời hơi rối rắm.
Sở Từ cho thôn trưởng năm vị trí, trên thực tế chính nàng đã sớm chọn ra một người rồi. Đó chính là