Editor: demcodon
Lúc đồ ăn mới vào miệng thì Sở Đường còn tưởng rằng vị giác của mình có vấn đề. Cái này mà gọi là rau dại trộn, quả thật chính là dưa muối. Mặc dù bề ngoài vẫn ổn, nhưng bây giờ nhìn kỹ trong nước rau sáng bóng dường như có chút hạt trắng, không phải hạt muối thì chúng là gì?
Sở Từ hơi sửng sốt nói: "Không phải, đồ ăn đơn giản như vậy chị cũng mới bắt đầu làm một mà thôi; lại nói, món này không hợp khẩu vị à, thiếu muối sao ăn được?"
Sở Từ nói xong cũng ăn một miếng, chẳng qua một miếng này mới vừa vào sắc mặt trong nháy mắt đã chuyển xanh. "Phi" một tiếng phun ra ngoài, tiếp theo trực tiếp ôm bình sứt mẻ kia uống hết nước bên trong, lộ ra gương mặt mềm mại vặn vẹo.
Mà lúc này ở bên cạnh nàng, một tiểu hòa thượng với bàn tay to nhìn món ăn kia liên tục nói "A di đà Phật". Chẳng qua Sở Đường chỉ là người thường nhìn không thấy thôi.
"Cmn! Sao vị này lại mặn như thế?" Sắc mặt Sở Từ nghiêm túc, một dáng vẻ muốn giết người.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Đường nhíu chân mày nói: "Chị, mặc dù bây giờ chị có thể kiếm tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy. Hơn nữa, chỉ có một chút rau dại mà chị bỏ nhiều muối như vậy hương vị có thể không mặn sao?"
Không ăn qua thịt heo cũng nên thấy heo chạy qua chứ? Chị nhà mình mặc dù thật sự nghèo nhưng không đến mức cho tới bây giờ chưa ăn qua muối, cũng nên biết muối này phải bỏ bao nhiêu mới đúng. Cho dù xuất hiện một ít sai lầm cũng không đến mức lãng phí nhiều như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô thật giống như là một người chưa từng sờ qua muối.
Không thể không nói, Sở Đường đoán đúng rồi. Kiếp trước, Sở Từ trước 16 tuổi chính là tiểu thư trong mắt mọi người. Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng loại chuyện xuống bếp này nàng căn bản chưa từng trải qua. Hai mươi năm sau, Sở Từ trải qua ngày tháng phóng khoáng đến cực điểm. Khắp nơi cũng đều có người hầu hạ, căn bản chưa từng dính vào việc phòng bếp này.
Theo như nàng, nàng không khác gì đàn ông. Chuyện giết người nàng có thể đến, nhưng việc giết gà vịt nấu ăn trong phòng bếp nàng ngay cả nhìn cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái.
"Vậy làm sao bây giờ?" Sở Từ xấu hổ, em trai
lần đầu tiên về nhà ăn cơm nàng lại tiếp đón thành như vậy cũng đủ mất mặt.
Sắc mặt của Sở Từ quả thật vô tội, thái độ cũng đủ chân thành. Sở Đường nhìn cô như vậy cũng không muốn nói cái gì nữa, kiên trì nói: "Dùng nước nhúng qua cũng có thể ăn, hơn nữa không phải còn mấy món sao?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Đường nói lời này coi như tự an ủi mình. Cậu đã quen cần kiệm, thật ra mà nói nghĩ đến một món ăn lãng phí nhiều muối như vậy thì cậu cảm thấy đứng ngồi không yên. Vì bù lại lần tổn thất này, sau khi ăn xong cậu nhất định phải nghiêm túc học đan mây tre lá, kiếm tiền muối kia về mới được.
"Có thể ăn chung một bữa là tốt rồi, nước muối nhúng qua còn có thể nấu một bữa rau dại nữa, em nói có đúng hay không?" Sở Đường vừa an ủi xong thì Sở Từ thuận miệng nói tiếp.
Người này nếu đều đã đánh mất thì không thể cười làm lành. Tim nàng từ trước đến nay rất lớn, không thích quanh co lòng vòng. Sở Đường cũng không thèm để ý, nàng ăn cái gì cũng không sao cả.
Nói xong một câu này trên mặt Sở Từ lại hiện ra dáng vẻ vui tươi hớn hở ngay từ đầu. Mí mắt Sở Đường giật vài cái, nhìn mấy món khác trong lòng có loại dự cảm không tốt lắm. Nhưng nhìn lại Sở Từ thì dở khóc dở cười. Nếu không phải tóc cô dài hơn đàn ông thì Sở Đường thật sẽ hoa mắt thấy cô cười như nụ cười Phật của một pho tượng.
Sở Đường "chờ mong" quả nhiên là không sai, hương vị mấy món khác này cũng làm cho người ta rất khó quên.
Hương vị này phần lớn đều quá mức mặn, ngoài ra hoặc là quá chua hoặc là quá ngọt. Cuối cùng hai chị em dứt khoát mang tất cả món ăn đều nhúng qua một lần mới ăn. Nhưng dù vậy, hương vị kia cũng tuyệt đối làm cho người ta rất khó quên.