Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Trong lòng Tần Trường Tố cảm thấy đau khổ. Nhưng nếu ông bà ngoại của cô có thể đặt tâm tư trên người mẹ cô một chút, thì cô không đến mức yêu cầu người cùng thế hệ với mình là Sở Từ giúp đỡ.

"Có việc gì chị cứ nói thẳng." Sở Từ nhíu mày nói.

Sở Đường ở bên cạnh, dáng vẻ hơi im lặng. Vốn dĩ cậu muốn đồng ý ngay lập tức. Thậm chí mặc kệ chị họ có nói gì cậu cũng phải nghĩ cách giúp cô. Nhưng vừa định mở miệng lại nghĩ tới chuyện Từ Nhị lúc trước. Bởi vậy nhịn xuống.

Mặc dù chị họ không phải Từ Nhị, nhưng cậu cũng không muốn trở thành một người tốt và nhiệt tình. Trước đây Từ Nhị không có mở miệng nhờ vả cậu, mà chính cậu làm chủ, làm cho cuối cùng không chỉ không có kết quả tốt còn phải bị Từ Nhị oán trách. Thậm chí liên lụy danh tiếng của Sở Từ bị tổn hại. Ngoài ra, bây giờ Từ Nhị đang ở đâu cậu cũng không biết. Thậm chí không rõ cả đời này còn có thể gặp mặt lại hay không. Cho nên chuyện giúp đỡ này cậu sẽ không chủ động nữa.

"Có thể dẫn mẹ chị đến nhà em ở một thời gian được không... Anh trai chị bây giờ làm việc rất tốt, thông qua đồng nghiệp tìm được một số mối quan hệ. Nếu lần này mẹ chị có thể khỏe hơn, tương lai không chừng có thể làm cho mẹ chị thành công ly hôn..." Tần Trường Tố vội vàng nói.

Sở Từ nhếch khóe miệng, trán nhăn lại như bánh quai chèo.

"Không được sao... em họ, chị cầu xin em... sau này chị và anh chị nhất định sẽ trả ơn cho em!" Tần Trường Tố vừa thấy biểu cảm của Sở Từ lập tức nói.

"Không phải không được..." Sở Từ thở dài một hơi: "Lúc bọn em trở về thì phải thuê một chiếc xe, thuận đường đưa dì về là được."

Nói xong câu đó, Sở Từ lại lập tức liên hệ tiểu hòa thượng Ngộ Trần trong không gian hỏi: "Tại sao những người xung quanh tôi không có mấy người có số phận tốt vậy? Không phải là bị sát khí của tôi ảnh hưởng đến chứ?"

Không tính đến bản thân nàng, từ khi ầm ĩ với Từ Nhị, thằng nhóc kia đến bây giờ không biết
đã đi đâu. Còn Thôi Hương Như đối với nàng cực tốt cũng ly hôn. Cho đến nay vẫn sống một mình cô đơn, không có một đứa con. Bây giờ ngay cả bà dì đã kết hôn hơn 20 năm cũng muốn ly hôn... Cứ phát triển xuống như vậy, xung quanh nàng còn có người có số phận tốt sao?

"Tiểu tăng chỉ biết là ban đầu nguyên thân này của thí chủ chính là không có phúc khí..."

Tiểu hòa thượng Ngộ Trần mới nói một câu trên đầu Sở Từ cũng đầy vạch đen. Câu nói kế tiếp chỉ sợ cũng không cần phải nói cũng biết: nguyên thân không có phúc khí, chưa có sinh ra ba ruột đã bỏ đi, mẹ ruột vừa sinh đã chết... Còn số phận của nàng vậy càng không cần phải nói. Bằng không cũng không đến mức phải muốn chạy đến nơi hẻo lánh vất vả này cải tạo...

"Mặc dù có thí chủ ảnh hưởng, nhưng càng nhiều vẫn là nhân quả báo ứng. Hơn nữa thí chủ yên tâm, ảnh hưởng của thí chủ đối với bọn họ chưa chắc tất cả đều là xấu. Dù sao... tiêu cực làm cho tích cực..." Tiểu hòa thượng bĩu môi nói.

Sở Từ nheo mắt, con lừa trọc này còn tiến bộ nhanh hơn nàng, những từ như tiêu cực làm cho tích cực này cũng đều biết, ước chừng không ít lần nhìn lén sách toán của Sở Đường.

Nhưng miệng quạ đen của tiểu hòa thượng này vẫn rất thành thật. Chỉ cần nàng sẽ không khắc tất cả người thân xung quanh, cùng thế hệ thăng trầm. Thậm chí ngày càng xui xẻo là được.

Lúc này được Sở Từ gật đầu, Tần Trường Tố mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong thôn cũng có máy kéo và xe ba bánh lui tới, chỉ cần trả tiền thì chắc chắn sẽ có người sẵn sàng chở; cũng may tiền trước đó còn dư, không phải bởi vì tiền kéo dài mẹ rời đi.

Bây giờ phiền phức lớn nhất cũng chính là bà nội và ba cô. Trong lòng Tần Trường Tố hơi khẩn trương. Thậm chí vừa nghĩ đến đã


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện