*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: demcodon
Hùng Xuân là người cẩu thả, làm sao quan tâm Sở Thắng Lợi là ai. Gã chỉ biết ông già này cố ý đến lúc Sở Từ khai trương gây chuyện. Hơn nữa nhìn gương mặt cậu bé có nét giống Sở Từ đứng trước cửa với vẻ mặt đau khổ, chắc chắn đã chịu không ít uất ức. Dù sao gã cũng làm quân nhân mấy năm, lúc này tất nhiên nên thay trời hành đạo.
Hùng Xuân không nói hai lời đã xách người rời đi. Thẩm Dạng và Kỳ Lập Nông đi cùng cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái mà thôi, không nói câu nào.
"Cám ơn anh Từ." Sở Đường lớn tiếng nói.
"Người trong nhà, khách khí cái gì." Từ Vân Liệt vươn tay vỗ vai cậu nói một câu, tiếp theo nhìn về phía đám người đông đúc bên ngoài, lại nói với hai người Thẩm Dạng một cậu: "Hai người tìm chỗ ngồi trước đi. Lúc này Sở Từ không rãnh đến đây đâu, em đi gặp em ấy một chút."
Lúc này Từ Vân Liệt cũng không ăn cơm gấp, ở trong phòng bếp làm phụ bếp giúp Sở Từ. May mà hai người Thẩm Dạng có Tần Trường Tố và Sở Đường tiếp đón. Lúc này mới không đến mức thất lễ.
Mấy người đến chúc mừng Sở Từ khai trương quán ăn mới. Thậm chí còn đặc biệt mang theo quà đến, còn là mấy thùng trái cây đồ hộp, có mấy loại hương vị. Thứ này cũng không phải được sản xuất ở trong huyện, giá cũng không thấp, tâm ý này coi như không tệ.
"A Liệt, vừa mới đuổi phiền phức kia đi, cứ nhốt ở đồn công an như vậy chỉ sợ cũng không được nhỉ?" Trong bữa ăn, Thẩm Dạng ân cần hỏi.
Từ Vân Liệt gật đầu: "Anh quen nhiều người, hãy tìm hai người bắt người đến nơi khác đi, càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không về."
Thẩm Dạng nhíu mày, y
biết Từ Vân Liệt này nhìn như thành thật. Trên thực tế là một bụng ý nghĩ xấu, còn tưởng rằng hắn không biết thu xếp chuyện này như thế nào, ai biết nhanh như vậy đã suy nghĩ kỹ rồi.
"Cũng không khó, vừa rồi anh mới nghe em trai Sở nói không ít. Người này nếu sống ở trong thôn không nổi nữa. Nếu cho ông ta một cơ hội nhất định sẽ đi ra ngoài. Nhưng ông ta hình như còn ba đứa con trai, tuổi cũng không lớn, cứ vứt ở nhà như thế có được không?" Thẩm Dạng lại nói tiếp.
Khi ba làm sai cũng không thể bắt con cái gánh chịu hậu quả chứ? Nghe nói ba đứa trẻ kia nhỏ nhất cũng mới 10 tuổi. Cho dù không quá hiểu lắm, tương lai cũng có cơ hội thay đổi. Nhưng nếu phía trên không có ba mẹ chăm sóc thì tất cả khó nói trước được.
"Ba đứa con trai của ông ta bây giờ có lẽ ước gì ông ta biến mất ngay lập tức. Nếu không được thì cứ để ông ta biến mất mấy năm trước. Sau này có cơ hội lại đón về là được. Dù sao qua mấy năm nữa Tiểu Từ cũng lớn lên lập gia đình. Đến lúc đó ông cậu này cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của hai chị em bọn họ." Từ Vân Liệt trả lời.
Không phải hắn tâm tư tàn nhẫn, mà là hắn biết rõ chuyện của nhà họ Sở. Mấy ngày trước đó hắn nhờ nhiều người có quan hện đến nhà họ Sở gây rắc rối, cũng hiểu biết rõ hơn về nhà họ Sở. Sở Thắng Lợi này trước kia đối xử với con cái trong nhà rất tốt. Nhưng sau khi xảy ra chuyện của Vương thị,