Editor: demcodon
Bàn ghế của nàng đều dùng loại gỗ tốt nhất. Thời buổi này gỗ rất đắt, sao có thể lãng phí như vậy? Đám chó khốn nạn này quả thật là chán sống!
Đột nhiên chỉ nghe một tiếng phụt, mã tấu trong tay Sở Từ cũng không biết đã cắ.m vào thân thể của ai, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt. Giây tiếp theo, tên lưu manh coi trọng nghĩa khí anh em vung mã tấu lên đánh càng dữ dội hơn.
Sở Từ hơi mất lý trí mà ra tay, hơn nữa còn lo lắng cho linh thụ trong không gian của mình. Trái tim của một người gần như tan nát, cũng may chỉ sau 1-2 phút ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh. Sau mấy giây Từ Vân Liệt đi đến.
Chỉ là Từ Vân Liệt vừa vào cửa đã bị sốc. Cả căn phòng trước mắt hắn đều lộn xộn, bàn ghế ngã ngổn ngang khắp nơi. Quan trọng nhất chính là trên người Sở Từ dính rất nhiều máu tươi, trông rất bắt mắt, 8-9 người đàn ông không ngừng vây quanh tấn công nàng. Gần như mỗi một mã tấu đều chém về phía đầu nàng.
Từ Vân Liệt đã quen với mùi máu, nhưng hiện tại khi máu tươi này dính trên người Sở Từ thì loại cảm giác này hoàn toàn khác.
Cơn giận và cơn bão kéo đến.
Hắn gần như lập tức lao lên lôi Sở Từ ra phía sau, dáng vẻ hung dữ hơi đáng sợ. Sát khí trên người lập tức dập tắt ngọn lửa của những người xung quanh.
Từ Vân Liệt dù sao cũng là người từng trải qua khói lửa chiến tranh. Trong khoảng thời gian rời khỏi đơn vị cũng là chưa từng rãnh rỗi một ngày. Mỗi ngày sáng sớm đã tập võ rèn luyện thân thể, bất chấp mưa gió cũng chưa từng dừng. Bởi vậy bây giờ hắn vừa ra tay thì có mấy phần khí thế đứng cách ngọn núi mà đánh chết trâu. Nhưng trong chốc lát, những vũ khí trong tay bọn họ đều bị Từ Vân Liệt cướp đi không còn, thủ pháp dứt khoát gọn gàng, vừa ra tay vừa nhấc chân đã lập tức quét những người này không có sức trở tay. Một đám nằm nghiêng ngả dưới đất.
Từ Vân Liệt đã luyện được nội công võ công. Mặc dù thời gian ngắn và chưa cao sâu. Nhưng so với những công phu mèo ba chân này thì tốt hơn rất nhiều.
"Thế nào? Bị thương ở đâu? Anh sẽ đưa em đến trạm y tế khám cho em trước!" Vừa dừng lại, Từ Vân Liệt vội vàng hỏi, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, sợ không cẩn thận