Editor: demcodon
Nhưng không thể không nói phản ứng lần này của Từ Vân Liệt làm cho nàng rất ngạc nhiên và sốc. Bởi vì đời trước cha nương của nàng đã chết sớm. Mặc dù có em trai quan tâm mình. Nhưng dù sao tâm trí nó không được đầy đủ, chỉ biết người chị này là tướng quân. Căn bản không biết tướng quân là làm gì.
Cho nên mỗi lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng đều không có cảm giác quá lớn. Thậm chí cũng biết ánh mắt của những người xung quanh ngoại trừ ngưỡng mộ đó là một loại ghen tỵ. Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng và tự trách trong mắ của Từ Vân Liệt, nàng cảm thấy một khoảnh khắc trong lòng ấm áp.
Loại cảm giác được người ta nhớ thương, lúc nào cũng để ở trong lòng quả thật rất tốt đẹp. Chẳng trách trên đời này người ta phải thành đôi.
Cảm nhận được Sở Từ đang dựa vào hắn, Từ Vân Liệt nhíu mày. Đột nhiên trầm giọng nói tiếp: "Em là vợ tương lai của anh, người đàn ông của em là quân nhân. Nếu ngay cả em cũng không bảo vệ được, có tư cách gì đi bảo vệ người khác? Cho nên từ hôm nay trở đi, em phải phục tùng mệnh lệnh, cẩn thận ghi nhớ lời anh nói ở trong lòng, có nghe rõ không?"
Sở Từ nhếch khóe miệng, tiếp theo phối hợp mỉm cười: "Tuân mệnh, cán bộ!"
Ánh mắt Từ Vân Liệt sáng ngời. Cho dù không nghe được giọng của Sở Từ, hắn cũng có thể cảm giác được sự khẳng định trong giọng nói của nàng.
Đợi lâu như vậy, cô bé này cuối cùng cũng gật đầu. Nhưng đáng tiếc là, qua tối nay nàng mới vừa tròn 18 tuổi. Hai chữ "tương lai" này ít nhất còn phải hai năm mới có thể xóa.
Sau khi xuống xe, lớp đất mềm xốp dưới chân làm cho Sở Từ hơi sửng sốt một lúc. Khi gió lạnh thổi qua, nàng cảm giác trên làn có cảm giác khác thường. Lúc này mới hoàn hồn sờ lên mặt mình, quả nhiên rất nóng.
Da mặt của thân thể này